Chia sẻ

Tre Làng

Chuyện đời: Lậu

Lậu!
Tôi quyết đi buôn. Buôn đéo gì? Mẹ tôi vẫn hay chửi ngữ mày chỉ buôn c** bán cho chó thôi, con ạ. Tôi chả mấy bận tâm. Tôi đi buôn rượu. Rượu lậu, tự chế. 

Công thức đơn giản lắm, chỉ cồn, nước lã và phụ gia là tôi có rượu. Đại khái là một cồn, ba nước, thêm vài viên đường hoá học. Thế là thành rượu. Tôi chế nhiều loại, từ Làng Vân, Bến Lức đến Vốt ka. Rồi cả rượu thuốc, tỷ như Sâm Cúc, Minh Mạng, tam xà ngũ thất lục xà. Món rượu thuốc thang có màu mè này hơi nhiêu khê tý. Ví như muốn chế rượu rắn, tôi phải đi lượm hay nhờ lông gà, lông vịt thu mua cho ít xác rắn mà thiên hạ đã ngâm kiệt chất bỏ đi. Mang về phơi khô, cho vào bình thuỷ tinh hoặc nhựa trắng, tạo tý hình khối cho nó ra dáng rồi đổ rượu vào, thêm tý dầu mè (vừng) cho nó ra màu hổ phách, bóp mấy viên dầu cá để đảm bảo độ tanh. Há há...Thành mẹ rươu rắn. Ngon lành.

À mà tôi đéo tự nghĩ ra những thứ rượu chè, pha phách đâu nhé. Nghề cả đấy. Cái này tôi được thằng bạn truyền cho. Cả làng nó kiếm ăn, làm giàu bởi rượu. Riêng nó, là sư tổ. Sự pha phách của một thằng trí thức, tốt nghiệp khoa hoá thực phẩm của một trường to. Nó thân tôi lắm, bắt tôi thề thốt, nhang khói đủ thứ mới truyền cho. Cấm tiệt truyền cho người khác. 

Tôi bắt đầu kiếm ăn. Thằng bạn tôi bảo Sài gòn là địa bàn làm ăn của nó, của cả làng nó. Mối lái, quán xá tràn rượu rồi. Muốn kiếm ăn, đi xa tý. Nó xui tôi đi Biên Hoà. Ừ thì đi. Thất nghiệp, đói ăn như tôi làm đéo có lựa chọn. Vả lại trên đó tôi có ông chú ruột, tá túc, nhờ cậy tý làm hàng, nhẽ tiện. 

Tôi vay chú tôi được mấy trăm bạc, thêm cái xa đạp Mạc-tin của thằng cha Lâm Xuân Thi một thời vang bóng thằng bạn cho mượn làm phương tiện kiếm ăn. Tôi khởi nghiệp như thế. 

Đầu tuần, tôi bắt xe đò đi Sài gòn, mò khu quận 5 của mấy ông ba Tàu mua dầu mè, đường hoá học, thảo dược không tên làm nguyên liệu. Rồi lại vòng về Biên Hoà mua cồn ở nhà máy bia. Đánh bạn, chơi thân với lông gà, lông vịt đặt mua chai pét Lavie, Đảnh Thạch, xác rắn khô, can, lọ, thập cẩm…Tối mịt, tôi mới pha, dùng tửu kế đo độ cồn, cứ 28 đến 30 độ là đạt. Xong tôi đóng chai, dán nhãn, đựng cả vào can. Ngủ ngon lành. 

Chiều, thường cứ quãng bốn, năm giờ khi quán nhậu rục rịch dọn hàng bán tối là tôi đi rao. Phía sau đèo hai can to, chất thêm sọt gỗ tự chế đựng hai chục chai nữa. Gi đông hai bên hai làn nhựa, căng đầy. Tôi cong đít, hì hục đạp. Rượu giải khắp quán nhậu Biên Hoà, tất nhiên, bình dân, vỉa hè thôi. Nhiều chuyến ham, tôi đi tít mãi Dầu Giây, Long Khánh, sang cả Vĩnh Cửu, chọc cả vaò Trảng Bom. Rượu tôi ngon, giá rẻ, tôi bán hàng lại duyên nên chả mấy mối lái tăng chóng mặt. Cứ đầu tuần giao rượu, cuối tuần lại lượn một vòng thu tiền, gom chai. Khá lắm. 

Nửa năm sau tôi sắm được xe máy, con 81 kim vàng giọt lệ màu xanh dưa. Ngày đó long lanh tợn. Vừa tiện cho tôi làm ăn, lại tranh thủ đây đó tán tỉnh nhăng cuội. Chú tôi bỏ hẳn làm công nhân, ở nhà lo việc thu mua chai lọ, hàng họ và đóng rượu cho tôi. Thím tôi cũng thế, bỏ nghề trông trẻ cho nhà máy, giúp tôi việc mối lái, thâu tiền. Phần tôi, tuần đi Sài gòn mua nguyên liệu, phụ gia một lần, pha phách đủ bán cũng cho một tuần đó. Khách ở xa thì tôi đi giao, gần thím tôi lo hết. Phởn mà lại nhiều tiền. Chú thím tôi vui lắm, khen và nịnh tôi…thôi rồi. 

Làm ăn đang vào cầu tự dưng tôi chán. Nhiều lúc tôi hoang mang. Địt mẹ, bao năm học hành luật lá tơi bời mà vẫn là thằng đi đổ rượu lậu thì nhục quá. Thằng bạn tôi bảo dẹp mẹ cái tính sĩ diện Bắc Kỳ khốn kiếp đi, kỹ sư hoá thực phẩm bằng đỏ choét như nó cũng đi đổ rượu, đã chết đéo ai. Tôi bảo, đã đành, nhưng thấy phí quá. Lại được cả mẹ tôi, thi thoảng thư hay đánh điện là cứ hỏi thăm công việc ổn định chưa, làm cho văn phòng nào, công ty nao. Rồi thì lại cố mà phấn đấu để còn dìu dắt các em. Địt mẹ, sốt hết cả ruột! 

Tôi cũng đi đến quyết định, bỏ hẳn nghề buôn rượu lậu. Tôi giao hết cả mối lái, chai lọ, vật dụng cho chú thím tôi tiếp quản. Tôi giao hết. Chỉ giữ lại mỗi bí kíp, công thức pha chế cho riêng mình. Tôi đã hứa với bạn tôi rồi. Chú thím tôi phấn khởi lắm, bảo khi nào hết hàng thì tôi về pha phách hộ. Thế thôi.

Tôi ôm một đống tiền dành dụm sau hai năm đổ rượu lậu. Nhiều lắm, tôi đéo thèm đếm là bao nhiêu. Đàn ông mới có tý tiền mà giở ra đếm là không nên. Nghề buôn rượu lậu vốn dĩ siêu lợi nhuận. Tôi xén một ít, bán đi con 81 hẵng còn long lanh, tậu một em City giò gà màu đỏ ớt. Tôi về lại Sài gòn, chốn đô thành huyên náo và nhiều mộng mị. Tự tôi thuê một phòng xép, ở chung với chủ nhà. Tôi lần mò tìm việc. 

Thời may, tôi cũng xin được chân trợ lý cho một công ty của nợ có cái tên Tây rất khó đọc chuyên kinh doanh về xuất nhập khẩu. Công việc của tôi ngoài việc ngồi soi mấy bản hợp đồng thì chủ yếu là đi giao thiệp cùng sếp. Bữa thì đi cùng, hôm thì được đại diện. Oai oách điên dại. Thu nhập của tôi so với hồi còn đổ rượu lậu thì kém xa nhưng tôi chả mấy buồn. Tôi được ngồi văn phòng máy lạnh, thi thoảng được đi xe hơi, có danh thiếp ghi chức danh trợ lý tổng giám đốc, được giao thiệp với bao người, toàn sang giàu, sành điệu cả.

À mà quên, chưa nói về sếp tôi. Là nữ, quãng bốn nhăm, giỏi giang và mặn mà. Tôi thề với bàn phím, đó là người đàn bà tôi thấy đẹp nhất trên đời. Chị gợi tình nhưng đoan chính, chuyên nghiệp nhưng bặt thiệp, giỏi giang nhưng không mấy ta đây và đặc biệt chị uống rượu rất giỏi, hút thuốc cũng rất cừ. Toàn những thứ đẳng cấp, hợp với con người, công việc và sự giao thiệp của chị. Còn tôi, từ bé đã thích những người đàn bà xoã tóc trầm ngâm bên ly rượu, mắt lơ đãng nhìn khói thuốc bay và thi thoảng lại thở dài. Tôi thích chị.

Đấy là tôi nói mồm thế thôi, lại sẵn phím non tơ con Vai ô mới tậu ba ngàn chẵn nên vung tý mẹt. Chứ ngày đó, bố bảo tôi ho he gì. Tôi thích chị đã đành rồi, đôi khi còn sợ nữa vì chị là sếp tôi nhưng quan trọng nhất là chị với tôi là hai thế giới khác biệt, hai đẳng cấp rạch ròi. Trong mơ tôi cũng chả dám nghĩ đến chuyện được cầm tay, thì thầm câu: em thích chị. Đôi lúc cứ mong trời sập mẹ nó đi để chết cho…rảnh, đỡ dày vò, lăn tăn. Hehe… 

Làm việc cho chị tôi trưởng thành lên từng ngày. Chị khen tôi mẫn cán nhưng năng động, nguyên tắc nhưng sáng tạo và đặc biệt là có cung mệnh hợp với chị trong nhẽ làm ăn. Tôi biết đéo. Chỉ biết tôi thua chị đúng một con giáp rưỡi. Nói thế cho nó nhanh và ít đi, chứ kể ra thành mẹ mười tám thì lại…quá nhiều. Lắm hôm rảnh việc, chị gọi tôi trò chuyện, khuyên và định hướng cho tôi về tương lai, sự nghiệp cũng như ái tình. Chị bảo Sài Gòn là thiên đàng, nhưng cũng là địa ngục. Và chị tin tôi sẽ là ông chủ của thiên đàng. Tôi giỡn lại chị, rằng tôi không thích là ông chủ của thiên đàng, tôi chỉ thích một lần ân ái với Eva rồi đi thẳng xuống…địa ngục. 

Đúng lúc công việc đang ngon trớn và bao nhiêu cơ hội đang rộng mở trước mắt thì tôi xin nghỉ việc. Tôi biết tôi đã trưởng thành, cứng cáp. Và khi nhưng gã trai đã như thế thì thường có xu hướng rẽ ngang hoặc…ăn thịt. Hoặc ăn bất kỳ gì mình thích. Tôi sợ một ngày tôi sẽ ăn thịt chị. 

Chị cố hỏi tôi lý do. Tôi ậm ờ i tờ vờ vịt. Chị dỗ dành tôi. Rồi lại mắng tôi ngu dại, bỏ chị đi lúc đang lắm việc, ăn nên làm ra. Tôi không có cách giải thích nào khác ngoài im lặng. Chỉ một mình tôi biết, vì sao và vì sao? Hehe… 

Chị buồn, bảo tôi bất kì lúc nào quay lại chị cũng luôn rộng vòng tay chào đón. Giời ạ, nói chuyện công việc mà mùi ái tình phảng phất. Sao chị không thử dang tay để tôi ùa vào luôn xem sao. Đấy là tôi nghĩ thế. Dâm và hư không?

Chị mời tôi đi ăn tối, coi như cơm chia tay. Tôi được ăn với chị nhiều nhưng toàn ban ngày với khách khứa, ngoại giao. Chị chọn quán sang, đồ ăn ngon nhưng không ăn gì, ngồi uống Camus thượng hạng, môi lập loè điếu Dunhill xanh bé tí tẹo. Chị bảo hôm nay chị em uống say mới về. Suốt bao năm làm việc cùng nhau say bữa cho ra trò, có tâm sự gì vô tư trút bỏ. Tôi dạ khẽ, mải miết nhìn chị. Dù sao thì chỉ hết cơn say này thôi, tôi sẽ không còn gặp chị. 

Thành phố chợt thoáng cơn gió lạnh. Thổi mùi son phấn, da thịt, cả mùi rượu thượng hạng và thuốc thơm của chị quất vào mặt tôi rát rạt. Tôi hỏi chị vu vơ, khuya mà sao chồng chị không gọi về. Chị thở dài (đúng kiểu tôi thích ) rồi cười buồn (hơi sến nhỉ?), gần mười năm rồi không ai gọi chị hằng đêm. Chị bỏ chồng (hay chồng bỏ?), đứa con gái cũng đi học xa, mãi đâu bên Anh quốc. Chị hỏi lại tôi, cũng rất vu vơ, thế đã có người yêu chưa? Tôi nghiêm trọng, chưa nhưng sẽ lấy người giống chị. Chị cười phá, khổ thôi em. 

Tôi quay về Biên Hoà truyền lại cho chú tôi bí kíp, công thức pha phách rượu. Tôi bắt chú tôi hương vàng, khấn bái y như thằng bạn tôi bắt tôi ngày trước. Tôi ra Bắc. Bỏ lại nghề đổ rượu lậu đất Biên Hoà mà đến nay đã lan ra cả nước. Bỏ lại những cơ hội, những mối quan hệ làm ăn, anh em mà tôi bằng khả năng và sự cẩn trọng đã xây dựng được. Tôi bỏ lại chị. Bỏ lại cú tình lậu (hay lậu tình?) ám ảnh. Chị năm nay nhẽ đã…lên bà. Còn tôi, chưa lên ông, đương nhiên rồi. Nhưng đã là bố của 6 đứa trẻ và là chồng của 5 người đàn bà khác họ. 

Ây dà! (Còn dài nhưng anh dừng ở đây, ăn khách bốt nốt phần còn lại)

Nguồn: Phẹt lìn tru

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog