Chia sẻ

Tre Làng

Thuế suất không nói hết cuộc chơi

Lâm Trực@

Có một sự thật không vui nhưng buộc phải chấp nhận: rất nhiều người đang nói về thương mại quốc tế mà không hề hiểu gì về nó. Họ lôi những con số thuế suất ra làm thước đo thành – bại của một quốc gia, rồi quy kết người đứng đầu đoàn đàm phán là “tự tung hô”, là “thất bại ê chề”, chỉ vì Việt Nam bị Mỹ áp mức thuế 20%, trong khi vài nước khác, thậm chí “kẻ thù của Mỹ” như Venezuela, lại có mức thuế thấp hơn. Nghe thì có vẻ bất công. Nhưng tư duy đó, xin nói thẳng, là một lối nghĩ cảm tính, nông cạn và đầy chủ nghĩa thất bại trá hình.

Trong thế giới của đàm phán thương mại, không có thứ gì tên là công bằng tuyệt đối, càng không có chuyện “mình hạ cho người ta thì người ta phải hạ lại cho mình”. Tư duy kiểu “mình cho anh mười đồng thì anh phải trả tôi mười đồng” không áp dụng được trong quan hệ quốc tế, nơi mà mỗi quyết định đều là sản phẩm của sự cân nhắc chiến lược toàn diện, không chỉ dựa vào hàng hóa, mà còn dựa vào an ninh, ảnh hưởng chính trị, vai trò trong chuỗi cung ứng toàn cầu, và cả năng lực nội sinh của nền kinh tế.

Người viết bài công kích đoàn đàm phán của Việt Nam đã sa vào cái bẫy mà tôi gọi là “ảo tưởng về lòng tốt của cường quốc”. Họ cứ ngỡ rằng ký được một hiệp định “đối tác chiến lược toàn diện” với Mỹ thì mặc nhiên sẽ được Mỹ giảm thuế, nhường đường, bày chiếu hoa mời vào, như thể chính trị quốc tế là một bữa tiệc cưới. Xin lỗi, đó là cái nhìn lãng mạn một cách nguy hiểm. Hiệp định chính trị là một câu chuyện. Chính sách thuế là câu chuyện khác, gắn chặt với lập pháp, bảo hộ lợi ích nội địa và hàng loạt nhóm vận động hành lang ở Washington. Một thượng nghị sĩ ở Ohio chẳng mấy quan tâm đến chuyện ông Biden bắt tay với ai ở Hà Nội, ông ta chỉ quan tâm cử tri của mình có mất việc vì hàng hóa giá rẻ từ Việt Nam hay không.

Vậy thì, khi Mỹ từng đe áp thuế 46% lên hàng hóa Việt Nam mà cuối cùng chỉ còn 20%, đó là thất bại hay là thành công? Nói trắng ra, trong thời đại bảo hộ mậu dịch trỗi dậy, với một chính phủ Mỹ thiên về chủ nghĩa biệt lập và coi trọng lợi ích quốc gia lên hàng đầu, thì giữ được con số 20% đã là một sự nhẫn nại ngoại giao khôn ngoan, là kết quả của đàm phán không ngủ, không gác tay chờ đợi mà phải đấu trí, đấu lý, đấu cả tư thế quốc gia.

Còn nữa, cái cách người ta đem Venezuela ra để so sánh với Việt Nam là một kiểu lập luận đáng lo ngại cho sự xuống cấp tư duy chính trị của một bộ phận dư luận. Venezuela, với một nền kinh tế bị cô lập, đồng tiền mất giá, dân đói ăn, chính quyền bị cấm vận, thì có được mức thuế thấp cũng chẳng thể xuất khẩu được hàng hóa sang Mỹ. Một quốc gia không có gì để bán thì miễn thuế cho bao nhiêu cũng là vô nghĩa. Trong khi Việt Nam, dù bị áp thuế cao hơn, vẫn là đối tác thương mại hàng đầu của Mỹ tại châu Á – Thái Bình Dương, vẫn xuất khẩu hàng trăm tỷ USD mỗi năm, vẫn là điểm đến của những tập đoàn hàng đầu thế giới. Nếu thuế 20% là “thất bại”, thì cả Intel, Apple, Google, Samsung đang đầu tư ở Việt Nam là vì… “thích thất bại” chắc?

Phải đặt con số vào trong bối cảnh. Không ai đi chê bai một đội bóng thắng 1–0 rằng “sao không thắng 3–0 như người khác”, nếu họ biết rằng đối thủ bên kia là đội mạnh nhất thế giới. Vấn đề không phải là thắng bao nhiêu, mà là thắng trong hoàn cảnh nào. Trong khi thế giới rung chuyển bởi đại dịch, chiến tranh thương mại Mỹ – Trung, đứt gãy chuỗi cung ứng, thì Việt Nam vẫn giữ được tốc độ tăng trưởng ổn định, duy trì cán cân xuất nhập khẩu dương với Mỹ, mở rộng cơ hội thị trường và gia tăng sức hấp dẫn đầu tư. Đó là kết quả của một chiến lược tổng hợp, không phải phép màu từ những lời hứa hẹn hay mức thuế giảm tượng trưng.

Tôi biết có những người không chịu tin vào thành quả quốc gia. Họ mặc định chính quyền luôn sai, đàm phán luôn thiệt, lãnh đạo luôn kém. Họ lấy một con số, một phát ngôn, một bản tin, rồi nhào nặn thành kết luận, như thể tất cả ngoại giao thương mại chỉ gói gọn trong một biểu thuế. Nhưng nền kinh tế Việt Nam không được vận hành bởi cảm xúc. Nó được vận hành bởi những người hiểu rằng hội nhập không phải là xin cho, mà là giành lấy. Và không ai giành được nếu không biết mình đang ở đâu, cần gì và có gì trong tay.

Chúng ta đang sống trong thời đại thông tin bị cắt xén, bị thao túng bởi chủ nghĩa bi quan và thuyết âm mưu. Những người viết kiểu bài như DNL không phải là người yêu nước, mà là người nghiện cảm giác thất vọng. Họ không cần biết thật – giả, chỉ cần một cái cớ để công kích chính quyền. Nhưng lòng yêu nước không thể đặt trên nền của sự hồ nghi bản năng và định kiến cứng nhắc. Lòng yêu nước phải được xây trên tri thức, hiểu biết, và niềm tin vào sức bật của chính dân tộc mình.

Thành công, trong đàm phán thương mại, không phải lúc nào cũng hiện rõ trong con số phần trăm. Nó hiện trong những đơn hàng giữ được, trong nhà máy mở ra, trong lao động có việc làm, trong ngân sách được tăng thu, trong vị thế được củng cố. Nếu chúng ta không đủ năng lực để nhận ra điều đó, thì vấn đề không nằm ở mức thuế, mà nằm ở chính chúng ta – những người cứ mãi nhìn đất nước qua cái kính màu xám.

11 nhận xét:

  1. Bài viết cho thấy một sự thật ít ai dám nói thẳng: rằng chuyện thuế suất không đơn thuần là con số, mà là biểu hiện của tư duy, chiến lược và trình độ quản lý của một quốc gia. Những lời phán xét nông cạn như “thuế cao là bóp nghẹt doanh nghiệp” hay “thuế thấp là thiên đường đầu tư” không phản ánh được bản chất phức tạp của một hệ thống tài khóa công bằng và hiệu quả. Bài báo khéo léo gợi mở cách nhìn đa chiều, khi so sánh Việt Nam với các quốc gia khác như Venezuela hay Mỹ Latinh, nơi có mức thuế thấp nhưng vẫn lâm vào khủng hoảng tài chính vì thiếu nền tảng kinh tế bền vững. Không phải cứ thuế thấp là tốt, và thuế cao là xấu – điều quan trọng là đồng tiền thuế được sử dụng minh bạch, hiệu quả, tạo ra phúc lợi thật sự cho người dân. Trong một thế giới mà mọi giá trị đều được đem lên bàn cân lợi ích, cái cần nhất chính là một hệ thống thuế dựa trên công lý xã hội và tầm nhìn phát triển. Chính sự thiếu hiểu biết và cảm tính trong đánh giá thuế mới là điều nguy hiểm, không chỉ cho ngân sách mà còn cho cả định hướng phát triển quốc gia.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. thời buổi kinh tế khó khăn, các quốc gia có tiềm lực kinh tế lớn được nhiều ưu thế trong sân chơi quốc tế, từ đó gây áp lực lên các nước nhỏ, khó khăn là vậy nhưng không gì là không có cách giải quyết

      Xóa
  2. Tác giả bài viết đã thẳng thắn vạch rõ nghịch lý: nhiều người chỉ trích thuế suất mà không hiểu hết bối cảnh và vai trò của nó trong bức tranh kinh tế vĩ mô. Với lối viết sắc sảo và dẫn chứng cụ thể, bài báo chỉ ra rằng vấn đề không nằm ở con số phần trăm thuế, mà ở chỗ nền kinh tế có đủ năng lực để vận hành và phân phối lại thu nhập hay không. Trong khi một số quốc gia có mức thuế thấp nhưng vẫn bất ổn, thì những nước áp dụng thuế cao lại duy trì được nền tảng xã hội vững chắc, từ y tế, giáo dục đến phúc lợi cộng đồng. Điều đó chứng tỏ rằng “cuộc chơi” thực sự nằm ở cách thiết kế hệ thống thuế minh bạch, công bằng và tạo động lực phát triển, chứ không phải tranh luận quanh một vài con số rời rạc. Bài viết là lời cảnh tỉnh với tư duy ngắn hạn và sự thiếu trách nhiệm trong phát ngôn của một bộ phận dư luận. Đây là một phân tích thẳng thắn, gợi mở tư duy dài hạn và khuyến khích người đọc nhìn xa hơn những bức xúc tức thời. Cuối cùng, bài báo khiến ta hiểu rằng để phát triển bền vững, một quốc gia không thể thiếu một chính sách thuế thông minh và công bằng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. đường lối ngoại giao của Việt Nam cũng như các quốc gia có nền kinh tế nhỏ hơn phải chịu ảnh hưởng rất nhiều từ những quyết định của nước lớn, đó không hề là một vấn đề đơn giản mà nó quyết định đến tương lai của nền kinh tế của cả một quốc gia

      Xóa
    2. khó khăn cho doanh nghiệp nước nhà vì mọi thứ không đơn thuần chỉ là một chữ kinh tế, xoay quanh nó còn là bao nhiêu yếu tố, lĩnh vực có liên quan bị chịu ảnh hưởng, đặc biệt là vấn đề chính trị, ngoại giao giữa các quốc gia, khiến cho quá trình hội nhập quốc tế cũng chịu tác động

      Xóa
    3. Con số này cho thấy kịch bản thuế quan tương đối tích cực do thấp hơn đáng kể so với mức 46% được công bố áp dụng cho hàng hoá của Việt Nam ngày 2/4 và chênh lệch không nhiều so với mức ~10% áp chung cho tất cả các quốc gia trong giai đoạn tạm hoãn thuế

      Xóa
  3. Thuế Mỹ áp lên Việt Nam nhìn qua thì thấy "xót ví", nhưng ngẫm kỹ lại thì giống như vé vào cửa thị trường lớn – hơi chát nhưng đáng đồng tiền bát gạo. Được vào chơi trong sân của siêu cường kinh tế thì hàng Việt cũng có dịp khoe sắc, mở rộng xuất khẩu. Biết đâu sau thuế là... thương, hàng hóa Việt lại được săn đón như đặc sản!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. không đơn giản chỉ là vé vào cửa để gia nhập vào thị trường lớn, mà đây có thể là một khó khăn đối với doanh nghiệp Việt Nam khi mà sức ép thuế suất ngày càng gia tăng, từ đó ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt động xuất nhập khẩu của doanh nghiệp

      Xóa
    2. không biết chừng đây là một chiêu bài chính trị của các nước lớn nhằm vào nền kinh tế của các nước nhỏ, không đơn thuần chỉ là vài con số thuế suất, đằng sau những con số đó là những tính toán liên quan đến nhiều những lĩnh vực khác

      Xóa
  4. Thuế Mỹ áp lên Việt Nam thì hơi “căng”, nhưng Việt Nam lại chơi đẹp, áp thuế 0% cho hàng Mỹ – đúng kiểu “mời anh sang chơi nhà em”. Nhờ đó, ta có cơ hội nhập công nghệ, máy móc hiện đại giá tốt, nâng tầm sản xuất trong nước. Vừa giữ được quan hệ ngoại giao êm đẹp, vừa tranh thủ nâng cấp “nội công” – quá lời cho một cuộc “đi chợ toàn cầu”!

    Trả lờiXóa
  5. câu chuyện thuế quan là một vấn đề hết sức phức tạp, không phải là ai cũng có thể hiểu được. Cuộc chơi của các nước lớn nó không hề đơn giản, còn nước ta là một nước nhỏ, còn nghèo. CHính quyền đã có rất nhiều nỗ lực, cố gắng để có thể có một thỏa thuận tốt nhất cho các doanh nghiệp, các cá nhân, tổ chức trong nước có thể tiếp tục phát triển, kinh doanh.

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog