Chia sẻ

Tre Làng

Sự thật lịch sử và trách nhiệm của người cầm bút - dành cho Phạm Đình Trọng

Lâm Trực@

Trong dòng chảy của lịch sử dân tộc, chưa bao giờ văn học nghệ thuật chỉ là một thú chơi chữ nghĩa vô thưởng vô phạt. Nó luôn gắn liền với khát vọng, với lẽ sống và với sự tồn vong của một cộng đồng. Vì vậy, những ý kiến xuyên tạc phủ nhận văn học nghệ thuật cách mạng, phủ nhận bản chất chính nghĩa của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, không chỉ là sai lạc học thuật mà còn là một sự xúc phạm tới ký ức tập thể, tới máu xương của hàng triệu con người Việt Nam đã ngã xuống.

Bài viết “Hư cấu trong nghệ thuật và hư cấu trong tuyên truyền” của Phạm Đình Trọng là một ví dụ tiêu biểu. Ở đó, tác giả cố tình đánh đồng hư cấu nghệ thuật, vốn là một thủ pháp sáng tạo tất yếu trong văn chương, với sự dối trá tuyên truyền. Từ sự đánh đồng này, ông ta đi xa hơn: phủ nhận những tác phẩm kinh điển của văn học nghệ thuật cách mạng, bôi nhọ vai trò của người nghệ sĩ trong chiến tranh, và đặc biệt, xuyên tạc bản chất cuộc chiến tranh Việt Nam thành một “cuộc nội chiến Nam – Bắc”.

Phạm Đình Trọng - kẻ đang bóp méo lịch sử dân tộc. Ảnh: Facebook.

Cần phải nói rõ: hư cấu trong nghệ thuật là phương tiện để biểu đạt sự thật ở tầng cao hơn. Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân, Chiến tranh và Hòa bình của Tolstoy hay Những người khốn khổ của Victor Hugo đều là hư cấu. Nhưng từ hư cấu ấy, con người tìm thấy sự thật lịch sử, sự thật nhân văn và sự thật của tâm hồn. Văn học cách mạng Việt Nam cũng đi theo con đường ấy. Hòn Đất của Anh Đức, Người mẹ cầm súng của Nguyễn Thi, Mưa đỏ của Chu Lai, Vĩ tuyến 17 – ngày và đêm của Hải Ninh… đều mang dấu ấn hư cấu, nhưng cái cốt lõi của chúng là sự thật: một dân tộc bị xâm lược và một dân tộc quyết tâm giành lại độc lập.

Nếu những tác phẩm ấy chỉ là “tuyên truyền rẻ tiền” như luận điệu của Phạm Đình Trọng, liệu chúng có đủ sức sống để tồn tại qua nhiều thế hệ, để giành giải thưởng trong nước và quốc tế, để khắc sâu vào ký ức dân tộc? Văn học nghệ thuật giả dối không bao giờ có tuổi thọ dài như thế.

Điểm xuyên tạc nguy hiểm nhất trong bài viết của ông ta là gọi chiến tranh Việt Nam là “nội chiến”. Đây là một sự đánh tráo khái niệm. Bởi lẽ, sau Hiệp định Genève 1954, đất nước tạm thời chia cắt và dự kiến sẽ tổng tuyển cử thống nhất năm 1956. Chính quyền Ngô Đình Diệm – được Mỹ dựng lên và hậu thuẫn – đã từ chối hiệp thương tổng tuyển cử, đồng thời phát động phong trào “tố cộng, diệt cộng” đẫm máu. Trong bối cảnh ấy, phong trào Đồng khởi nổ ra, rồi sau đó là cả một cao trào cách mạng miền Nam. Đây không phải là “người Việt bắn vào nhau vô nghĩa”, mà là nhân dân miền Nam chống lại một chính quyền tay sai do ngoại bang dựng lên.

Thực tế lịch sử càng khẳng định bản chất xâm lược của cuộc chiến: năm 1968, Mỹ có tới hơn 536.000 quân viễn chinh trên đất Việt Nam, cùng hàng chục vạn lính chư hầu từ Hàn Quốc, Úc, Thái Lan, Philippines. Nếu đây là “nội chiến”, vậy hàng nửa triệu lính Mỹ có mặt ở Việt Nam với tư cách gì? Liệu lính Mỹ chết ở Khe Sanh có phải là “người Việt Nam” không? Đó là câu hỏi mà mọi sự ngụy biện đều phải câm lặng.

Trên không gian mạng, có kẻ còn so sánh văn học nghệ thuật cách mạng Việt Nam với “tuyên truyền phát xít Đức”. Đó là một sự xúc phạm nghiêm trọng. Tuyên truyền phát xít là để biện minh cho xâm lược và diệt chủng. Văn học nghệ thuật cách mạng Việt Nam là để tố cáo xâm lược và khẳng định quyền sống chính đáng của dân tộc. Một bên phục vụ cho cái ác, một bên cất tiếng nói vì tự do – không thể nào đánh đồng.

Cũng có kẻ rêu rao rằng thanh niên Việt Nam trong kháng chiến chỉ là “những nạn nhân bị lợi dụng”. Đây là một sự bôi nhọ thô thiển. Nếu chỉ là nạn nhân, tại sao hàng triệu người tự nguyện khoác ba lô ra trận? Tại sao cả một thế hệ từ thành thị tới nông thôn, từ học sinh, sinh viên đến nông dân đều xếp hàng nhập ngũ? Không ai có thể “lợi dụng” được cả một dân tộc đã lựa chọn đứng lên để làm chủ vận mệnh. Sự hy sinh ấy là bi kịch, nhưng đồng thời là vinh quang. Nó là minh chứng cho sức mạnh tinh thần mà không một thế lực ngoại bang nào có thể khuất phục.

Một số luận điệu khác còn cho rằng chiến thắng 1975 chỉ là thắng lợi của “một phe miền Bắc”, còn miền Nam bị “áp đặt”. Lập luận này cố tình xóa nhòa thực tế: từ phong trào Đồng khởi, Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam, cho tới hàng triệu đồng bào miền Nam nuôi giấu, che chở cách mạng, tất cả đều chứng minh rằng thắng lợi 30/4 là kết quả chung của cả dân tộc. Nếu chỉ có miền Bắc, liệu đất nước có thể trụ vững hai mươi năm trong khói lửa, để rồi giành chiến thắng trọn vẹn? Chính miền Nam đã vùng lên, cùng miền Bắc làm nên mùa xuân lịch sử.

Cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước là một cuộc chiến giải phóng dân tộc. Sự thật ấy đã được cộng đồng quốc tế thừa nhận, đã đi vào lịch sử nhân loại. Văn học nghệ thuật cách mạng là vũ khí tinh thần, là ký ức máu thịt của dân tộc, đã và sẽ còn sống mãi trong tâm hồn các thế hệ người Việt. Bất cứ sự bôi nhọ nào cũng đều vô nghĩa trước sự thật ấy.

Nhưng sự thật, để bất tử, cần có những con người bảo vệ nó. Trong thời đại bùng nổ thông tin hôm nay, khi mạng xã hội là nơi ngôn từ dối trá dễ dàng lan truyền, trách nhiệm của giới trí thức, văn nghệ sĩ càng trở nên nặng nề. Họ không chỉ có sứ mệnh sáng tạo, mà còn phải lên tiếng giữ gìn ký ức lịch sử, bảo vệ những giá trị đã được cha ông khẳng định bằng máu. Mỗi bài thơ trung thực, mỗi trang văn chân thành, mỗi tiếng nói dũng cảm đều là một tấm khiên chống lại sự xuyên tạc.

Lịch sử đã từng đòi hỏi một thế hệ biết cầm súng. Hôm nay, lịch sử lại đòi hỏi một thế hệ biết cầm bút, biết giữ gìn sự thật. Và đó là trách nhiệm không ai có thể thoái thác.

14 nhận xét:

  1. Bài viết của tác giả Lâm Trực đặt ra một vấn đề mang tính cốt lõi trong văn học và lịch sử: người cầm bút phải trung thực với sự thật lịch sử, đồng thời ý thức rõ trách nhiệm xã hội của mình trước nhân dân và dân tộc. Điều này không chỉ là chuyện nghề nghiệp, mà còn là câu chuyện đạo đức, lương tâm và bản lĩnh chính trị của người làm văn chương.

    Trong dòng chảy văn học dân tộc, các tác phẩm lớn chưa bao giờ chỉ là thú chơi chữ nghĩa. Văn học Việt Nam từ ngàn xưa đã gắn chặt với vận mệnh đất nước: từ những áng “Nam quốc sơn hà”, “Hịch tướng sĩ”, cho đến “Tuyên ngôn độc lập”. Mỗi trang văn, trang thơ đều là tiếng nói gắn với khát vọng độc lập, tự do, với nỗi đau và sức sống của cộng đồng. Do đó, việc phủ nhận bản chất chính nghĩa của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước – như bài viết của Phạm Đình Trọng bị tác giả phê phán – không chỉ là quan điểm cá nhân, mà còn đụng chạm đến nền tảng giá trị lịch sử và niềm tin của cả dân tộc.

    Trả lờiXóa
  2. Điểm nhấn quan trọng trong bài viết của Lâm Trực chính là lời cảnh tỉnh về sự xuyên tạc lịch sử dưới chiêu bài “tự do sáng tác” hay “nghệ thuật hư cấu”. Tự do sáng tạo là cần thiết, nhưng tự do ấy không thể tách rời trách nhiệm. Một tác phẩm văn học, nếu bóp méo sự thật, biến cuộc kháng chiến vĩ đại thành “cuộc nội chiến Nam – Bắc”, sẽ làm tổn thương ký ức tập thể, phủ nhận sự hy sinh của hàng triệu người Việt Nam. Khi đó, ngòi bút không còn là công cụ xây dựng, mà có thể trở thành phương tiện gieo rắc hoài nghi, thậm chí tiếp tay cho những quan điểm sai lệch về lịch sử dân tộc.

    Bài viết của Lâm Trực cũng gợi mở một thông điệp rộng lớn: người cầm bút không chỉ viết cho cá nhân mình, mà còn viết cho thế hệ hôm nay và mai sau. Sự trung thực, khách quan và tinh thần trách nhiệm là thước đo lớn nhất của một cây bút chân chính. Văn học nghệ thuật, nếu xa rời nhân dân, phủ nhận lý tưởng độc lập dân tộc, sẽ trở nên vô nghĩa và đánh mất linh hồn.

    Từ bài viết này, có thể rút ra một nhận định: trong bối cảnh toàn cầu hóa và bùng nổ thông tin hiện nay, việc bảo vệ sự thật lịch sử càng trở nên cấp thiết. Mỗi nhà văn, nhà báo, trí thức cần ý thức rằng ngòi bút của mình vừa là quyền lực, vừa là trách nhiệm. Viết sai sự thật không chỉ phản bội quá khứ, mà còn làm méo mó tương lai.

    Trả lờiXóa
  3. Thật đáng lên án những kẻ dám thay đổi lịch sử, phủ nhận lại sự hi sinh mất mát của bao anh hùng liệt sĩ để cho đất nước này được hòa bình độc lập. không biết những kẻ đó đã nhận được bao nhiêu tiền của các thế lực, bọn phản động mà để rồi quay lưng lại với đất nước với dân tộc này,

    Trả lờiXóa
  4. Nặc danh20:37 24/9/25

    Lại một tay già bại não ! Hắn không muốn chết già tại gia . Muốn chết già tại ngục tù !

    Trả lờiXóa
  5. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  6. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  7. Trong thời đại mạng xã hội, mỗi người trẻ khi viết hay chia sẻ thông tin đều phải tự ý thức về trách nhiệm. Một câu chữ sai lệch có thể lan truyền rất nhanh, làm méo mó nhận thức lịch sử của nhiều người khác. Chúng tôi cần sự tỉnh táo để phân biệt đâu là sáng tạo nghệ thuật, đâu là sự xuyên tạc. Lòng tự trọng của người viết cũng chính là niềm tin của thế hệ sau vào lịch sử dân tộc.

    Trả lờiXóa
  8. Người dân chúng tôi hiểu rằng sự thật lịch sử không thể bóp méo, bởi nó gắn liền với xương máu bao thế hệ. Văn học có thể hư cấu chi tiết, nhưng tinh thần, cốt lõi của cuộc chiến đấu và hy sinh là không được phép phủ nhận. Nếu ai đó cố tình bẻ cong sự thật, đó không chỉ là sai lầm cá nhân mà còn là sự xúc phạm chung. Giữ gìn ký ức lịch sử cũng chính là giữ nền tảng cho niềm tin xã hội.

    Trả lờiXóa
  9. Ngòi bút không chỉ để tạo ra những trang văn đẹp, mà còn phải phản chiếu được sự thật trong chiều sâu. Hư cấu là quyền của người nghệ sĩ, nhưng hư cấu phải đặt trong ranh giới đạo đức và trách nhiệm. Khi đặt lợi ích cá nhân lên trên sự thật lịch sử, ngòi bút trở thành con dao hai lưỡi. Người cầm bút nếu thiếu trung thực sẽ đánh mất lòng tin nơi độc giả.

    Trả lờiXóa
  10. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  11. trong bối cảnh nhiều luận điệu xuyên tạc đang len lỏi vào đời sống, việc nhắc lại vai trò của văn học cách mạng là cần thiết. Đó không chỉ là câu chuyện nghệ thuật, mà còn là một phần của sức mạnh tinh thần dân tộc. Sự thật lịch sử cần được bảo vệ bằng lý lẽ, bằng chứng và thái độ kiên định. Khi mỗi cây bút giữ được trách nhiệm, xã hội mới có thể giữ vững nền tảng niềm tin.

    Trả lờiXóa
  12. Nặc danh15:24 25/9/25

    Thằng cha này viết bậy quá xúc phạm những người lính tham gia chiến trường Quảng Trị năm 1972 chúng tôi. Hắn có qua quân đội và tham gia đánh trận tại mặt trận Quảng Trị năm 1972 không mà viết lách bừa bãi như vậy. Xin lỗi, nội dung của phim Mưa Đỏ chưa là gì so với thực tế đâu lão Trọng ạ.

    Trả lờiXóa
  13. Nặc danh15:27 25/9/25

    Trông mặt thằng này sắt đanh đã thấy mất dạy rồi (tôi gọi là thằng vì nó chắc cũng lứa tuổi bọn tôi - những người lính tham gia chiến trường Quảng Trị)

    Trả lờiXóa
  14. Không biết cái thằng này là loại người nào vậy mà không phân biết được đâu là nội chiến, với đâu là kẻ xâm lược. Thằng này đúng là 1 kẻ đầu đất các bác ợ.

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog