Chia sẻ

Tre Làng

Chuyện Tổng thống Mỹ

Bài của anh Đạo sĩ chăn gà: CHUYỆN TỔNG MỸ.

Nếu Biden chính thức được công nhận là tổng thống thứ 46 của Hoa Kỳ thì số lượng tổng thống Mỹ thuộc đảng Dân chủ là 16 so với 19 thuộc đảng Cộng hòa. Nhiều người cứ nghĩ hai đảng này là đối lập nhưng những người hiểu chuyện như nhà trí thức Noam Chomsky thì cho rằng “Thực chất Mỹ là một chế độ độc đảng, và cái đảng cầm quyền là Đảng Kinh doanh” hay nói cách khác, 2 đảng này là 2 mặt của một vấn đề “đảng kinh doanh”. Và thực tế lịch sử thì đúng ra 2 đảng này là “gà cùng một mẹ” khi được tách ra từ đảng Dân chủ - Cộng hòa do Thomas Jefferson (tổng thống thứ 3) và James Madison (tổng thống thứ 4) thành lập năm 1791.

Một nhận định sai lầm nữa của người đời là mặc định đảng Dân chủ là phe ôn hòa còn Cộng hòa là phái “diều hâu”. Thực tế thì dù với số lượng tổng thống nắm quyền ít hơn nhưng những pha hỗn loạn nhất trong lịch sử thế giới cận hiện đại và hiện đại - hai cuộc Chiến tranh thế giới và Chiến tranh Lạnh, đều diễn ra trong nhiệm kì các Tổng thống thuộc đảng Dân chủ - Thomas Wodrow Wilson (Thế chiến I), Franklin Delanor Roosevelt (Thế chiến II), Harry Truman (phát động Chiến tranh Lạnh).

Tại Việt Nam, Harry Truman cũng là người mở đầu sự can thiệp của Mỹ vào nước ta qua việc viện trợ chiến phí cho Pháp suốt trong công cuộc tái chiếm Đông Dương của Pháp (1946 – 1954). Nếu như người kế nhiệm của ông này, tổng thống Eisenhower (Cộng Hòa) thay chân Pháp bằng chính sách “ngăn chặn làn sóng cộng sản”, đưa Ngô Đình Diệm lên nắm quyền ở miền Nam thì 2 đời tổng thống đảng Dân chủ tiếp theo là Kennedy & Johnson đã trực tiếp can thiệp và leo thang chiến tranh ở VN bằng việc lật đổ Diệm, thiết lập chính quyền quân phiệt tại miền Nam và đổ quân Mỹ vào tham chiến.

Ngó lại 5 đời tổng thống Mỹ gần đây nhất thì nếu cha con nhà Bush (Cộng hòa) có “thành tích” trong 3 cuộc chiến tranh xâm lược Iraq (2 lần) và Afghanistan thì Clinton (Dân chủ) cũng không kém cạnh với các cuộc tấn công vào Iraq, cầm đầu Nato tấn công LB Nam Tư, Somali.

Đặc biệt, gã tay ấm Obama với nụ cười tỏa nắng đã thay đổi phương thức chiến tranh một cách âm hiểm hơn những người tiền nhiệm, gần như không mở mặt trận mới cho lực lượng quân sự chuyên nghiệp lớn trực tiếp đánh nhau, thay vào đó là chuyển hẳn công việc trên tuyến đầu sang các điệp viên, những tay đầu nậu chính trị, và gây sức ép ngoại giao xúi các chư hầu (chủ yếu là châu Âu) lao lên thay mình tấn công (như Lybia 2011) hoặc gánh tội (làn sóng di cư của nạn nhân chiến tranh) hoặc kích động dân chúng ở các quốc gia bị nhắm đến tự bạo loạn lật đổ chế độ và giết hại lẫn nhau vì những giá trị hư vô "dân chủ", "nhân quyền", tạo ra làn sóng “cách mạng màu” gây bất ổn trong một khu vực rộng lớn từ Bắc Phi – Trung Đông đến Ukraine và Trung Á. Và đỉnh cao của sự âm hiểm đó là gã Mark Dịch này lại được tôn vinh bằng cái giải Nobel Hòa Bình đầy tì vết.

Tổng thống đương nhiệm, Donald Trump thuộc đảng cộng hòa, có lẽ là người “gây chiến” nhiều nhất trong các đời tổng thống Mỹ kể từ sau thế chiến thứ 2, có điều là bằng … mồm. Ông này cũng là một tổng thống ít gây nợ máu nhất khi chỉ dính líu đến vụ ám sát viên tướng Iran tại Iraq dù có thể liệt kê 176 nhân mạng trên chiếc máy bay của Ukraine bị phòng không Iran “bắn nhầm” sau vụ này vào danh sách nợ máu của Trump.

Cuộc “chiến tranh” đình đám nhất của Trump là cuộc chiến tranh thương mại với Trung Quốc nhưng có vẻ nó chủ yếu diễn ra trên mặt báo và MXH vì thực tế thì lượng hàng xuất khẩu của TQ qua Mỹ vẫn tăng đều đều, thậm chí làm “nghẽn mạch” vận tải của cả thế giới nửa cuối năm nay.

Người Mỹ, đúng hơn là giới tinh hoa Mỹ, sau khi đã chán ngán với cái mồm bôi mỡ của Obama, cười dở mếu dở với sự thô thiển chính trị của Trump đành quay lại với mô hình chính trị gia truyền thống với Biden.

Có điều, khi cựu phó của Obama trở thành tổng thống thứ 46 Hoa Kỳ, liệu 4 năm tới có phải là thời gian yên bình cho thế giới này?

Với bần đạo thì dẫu sao, “quân tử động khẩu, bất động thủ” nên thà võ mồm cho vui còn hơn binh đao đổ máu.

4 nhận xét:

  1. Bài phân tích khá là hài hước, dí dỏm nhưng cũng có phần là thực tế và sâu sắc. Thực tế qua nhiều đời Tổng Tốn Huê Kì thì các người con đi lên từ Dân chủ bao giờ cũng thích sờ tay can thiệp đến "dân chủ", không bằng cách này hay cách khác, những bàn tay cứ vươn dài vươn dài...và ta thấy rồi không chỉ đâu xa Hồng Kông là một ví dụ từ sản phẩm thời Obama..Còn Trump tuy võ mồm nhiều nhưng xem ra ông này thích thú ở việc kinh tế hơn là việc lo bao đồng những việc không phải của Mỹ. Còn biden thì sao...thích lẩy Kiều, thơ ca...không biết 4 năm nữa ông sẽ làm được gì cho nước Mỹ và cả thế giới. Chờ xem

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn nói rất đúng, tôi cũng thấy bài viết rất dí dỏm nhưng rất thực tế

      Xóa
  2. Nặc danh21:36 9/12/20

    Dù gì họ cũng chỉ làm lợi cho túi tiền và đất nước của họ,chỉ đáng thương cho một số(lớn)người từ các nước cứ mải mê muội rằng Đảng này chống Cộng hơn,Đảng kia thân Cộng hơn.

    Trả lờiXóa
  3. Các tổng thống đều đại diện cho lợi ích của giới tinh hoa và tài phiệt ở Mỹ cả chứ lợi ích của người dân thì chẳng đáng kể đâu! Chắc ông tổng thống mới cũng phải theo gót các đàn anh đi trước thôi. Không gây chiến tranh, không gây xâm lược đổ máu thì đâu còn là Mỹ , mà không chiến tranh thì mấy ông bán súng ống cạp đất mà ăn.

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog