Chia sẻ

Tre Làng

Giả danh phản biện với âm mưu đen tối: Đoàn Bảo Châu và chiếc mặt nạ trí thức

Lâm Trực@

Trong hành trình dựng xây và bảo vệ đất nước, thách thức không chỉ đến từ bên ngoài mà còn bắt nguồn từ nội bộ xã hội. Những âm mưu nội sinh nguy hiểm nhất không hiện hình dưới quân phục hay vũ khí mà ẩn mình trong vỏ bọc trí thức. Đoàn Bảo Châu là hiện thân của loại hình ấy – không phải một người phản biện có trách nhiệm mà là một cá nhân sử dụng từ ngữ giả trí thức để gieo rắc hoài nghi chính trị và làm suy yếu lòng tin cộng đồng.

Ông ta không phải nhà báo, không phải học giả chính thống, mà chỉ là một võ sư kiêm người tập viết trên mạng xã hội. Trong thế giới ấy nơi vỗ tay ảo và lượt chia sẻ dễ dàng trở thành thước đo "ảnh hưởng", ông ta đã nhanh chóng tận dụng danh nghĩa phản biện để tấn công thể chế chính trị và bóp méo chính sách Nhà nước. Bài viết "Trí thức ăn hại ở Việt Nam" không che đậy sự xúc phạm; ngôn từ như "cỗ máy đàn áp", "độc tài ngu dốt", "ăn hại quyền lực" tuôn ra như một cơn thịnh nộ nhưng không kèm dẫn chứng pháp lý hoặc logic nào. Đây không phải là phản biện mà là độc thoại chính trị bị nguỵ tạo dưới dạng lý luận.

Trong bài viết “Trí thức ăn hại ở Việt Nam” – một tựa đề không hề che giấu sự hung hăng và xúc phạm – Đoàn Bảo Châu không tranh luận như một người hiểu luật, càng không phản biện như một người có tư duy hệ thống. Ông ta chỉ than thở, cáo buộc, và chửi rủa. Những cụm từ như “cỗ máy đàn áp”, “độc tài ngu dốt”, “ăn hại quyền lực”... tuôn ra như thác, không kèm bất kỳ dẫn chứng pháp lý hay lập luận logic nào. Đó không phải là phản biện. Đó là một cơn thịnh nộ mang màu sắc cá nhân, được ngụy tạo dưới dạng lý luận chính trị.

Trí thức chân chính là người dũng cảm sửa chữa sai lầm để bảo vệ điều đúng. Nhưng khi ông gọi trí thức trong nước là "đám nâng bi quyền lực", ông không chỉ xúc phạm cá nhân mà mạt sát cả đội ngũ âm thầm bảo vệ quốc gia bằng tri thức. Ngạo mạn không nằm ở lập luận mà ở cái tôi bị ảo giác rằng mình là người duy nhất dám nói thật. Ông còn đánh tráo khái niệm khi liên kết "tập trung quyền lực" với "độc tài", mượn danh Lý Quang Diệu hay Park Chung-hee để củng cố luận điệu đối lập giả tạo, rồi áp đặt rằng Việt Nam thuộc dạng thứ hai. Không có bối cảnh lịch sử, không có luận cứ khoa học, chỉ là một lối lập luận dễ bị nghi vấn về tính khách quan.

Nguy hiểm của sự giả trí thức như ông không đến từ lời gào thét mà đến từ sự kết hợp giữa cảm tính và văn chương phẫn nộ. Ông sử dụng các trích dẫn triết học lỏm, ghi lại một số câu từ những học giả phương Tây, đủ để gây ấn tượng với đám đông chưa có thói quen kiểm chứng. Từng câu chữ được phủ men trí thức, nhưng chất chứa hoài nghi và chia rẽ chính trị.

Trong cuộc đối thoại công khai với nhà văn Lưu Trọng Văn, ông phát biểu rằng: “Nhà nước pháp quyền XHCN chỉ là công cụ cai trị, không bảo vệ người dân”. Nếu đó chỉ là câu hỏi thì có thể được xem là khởi đầu cho thảo luận. Nhưng khi đặt thành định đề tuyệt đối, nó trở thành một tuyên ngôn ly khai – phủ định pháp luật, bất tín chính quyền và hướng dư luận vào một "chân lý chính trị khác" mà ông ta chưa bao giờ định hình rõ.

Những phát ngôn ấy không chỉ gây nhiễu loạn thông tin trên mạng mà còn đối nghịch nguyên tắc tự do ngôn luận – vốn đòi hỏi trung thực và trách nhiệm. Các nền dân chủ lớn như Đức, Pháp, Mỹ đều có biện pháp kiểm soát khi ngôn luận biến thành hành vi kích động hoặc xuyên tạc. Trong khi đó, ông hoạt động công khai nhưng không chịu hậu quả vì hành vi xuyên tạc.

Phản biện không đứng trên pháp luật. Quyền phản biện là nghĩa vụ của công dân, không phải đặc quyền của người tự cho mình quyền định hướng chính trị. Mọi ý kiến trái chiều cần được tôn trọng nếu chúng dựa trên sự thật và mang thiện chí xây dựng. Nhưng khi phản biện trở thành áo khoác cho tư tưởng nghi kỵ chế độ, phủ nhận quá khứ và tẩy trắng tương lai, nó không còn là phản biện mà là đối kháng nguy hiểm.

Trên thực tế, Châu không chống phá đất nước một mình, xung quanh ông là một vòng lặp vọng âm, nơi người ta chia sẻ và cổ súy những nội dung làm suy yếu niềm tin xã hội. Chính sách hợp lòng dân cũng bị vẽ là "chiêu trò" hay "độc tài". Một đoạn văn phẫn nộ có thể kéo hàng nghìn người chia sẻ mà không kiểm chứng, tạo sự chia rẽ sâu sắc. Ông đang dùng ngôn từ như công cụ chính trị ngầm không nhằm xây dựng mà nhằm làm mòn niềm tin cộng đồng. Ông không dấn thân cho tự do như tuyên bố, mà dấn thân cho một cái tôi khát khao nổi loạn.

Nhưng lịch sử Việt Nam không được dựng nên bằng những người tự phong là ánh sáng, mà bằng những người lặng lẽ hành động, trung thực với sự thật, kiên định con đường dân tộc. Công dân cần tỉnh táo: không phải ai viết hay là hiểu đúng, không phải cứ nói đến tự do là đang phục vụ dân chủ, và không phải ai lên tiếng là vì nước. Có những người chỉ kéo xã hội về nghi ngờ, hoài nghi và phân hoá. Vậy nên trách nhiệm của chúng ta là nhận diện và đối mặt bằng lý trí, bằng trách nhiệm và không để các tiếng nói ngọt ngào rỗng ruột dẫn lối.

8 nhận xét:

  1. Đa số những kẻ này đều vì miếng cơm manh áo do không nghề không nghiệp nên luôn tìm mọi cách đưa ra các câu chuyện, các vấn đề nhạy cảm để thu hút sự chú ý của các tổ chức nước ngoài để từ đó nhận được sự tài trợ của các tổ chức đó. Chúng ta cần phải hết sức cảnh giác trước các luận điệu do các đối tượng này đưa ra

    Trả lờiXóa
  2. Đoàn Bảo Châu là võ sư Karate Huyền đai đệ ngũ đẳng của Hệ phái Đoàn Long Karatedo tại thành phố Hà Nội và người từng đạt được thành công nhất định trong lĩnh vực văn hóa và thể thao. Tuy nhiên, do tham vọng chính trị, ảo vọng quyền lực, thay vì theo con đường võ thuật chân chính, phục vụ lợi ích cho xã hội, Đoàn Bảo Châu đã bị các đối tượng phản động, cơ hội chính trị móc nối, tung hô. Sau nhiều năm “cơ hội chính trị” Đoàn Bảo Châu đã trở thành kẻ lộng ngôn, “dân chủ cuội” có nhiều hoạt động chống phá Đảng, chính quyền, đi ngược lại lợi ích của đất nước.

    Trả lờiXóa
  3. Từ năm 2019 đến nay, Đoàn Bảo Châu liên tục đăng tải những bài viết bịa đặt, bóp méo tình hình chính trị, xã hội và pháp luật tại Việt Nam, như: Núp bóng quyền tự do ngôn luận để công kích chính quyền, nhất là các vụ việc liên quan đến phòng, chống tham nhũng, tiêu cực; tung hô cho những kẻ đội lốt hoạt động dân chủ, nhân quyền vi phạm pháp luật, chống phá Nhà nước, như: Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Lân Thắng, Phạm Đoan Trang; công khai bênh vực, ủng hộ vụ án Đồng Tâm, xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, thành phố Hà Nội; ra vẻ khóc thương cho người dân thường Ukraina đang hứng chịu chiến tranh; xuyên tạc, bôi nhọ ngành tuyên giáo, ngành Công an…

    Trả lờiXóa
  4. Đối tượng Đoàn Bảo Châu thường xuyên lợi dụng mạng xã hội, móc nối với các phần tử cơ hội chính trị gia tăng các hoạt động xuyên tạc trắng trợn tình hình nội bộ Việt Nam, kêu gọi sự ủng hộ của dư luận quốc tế, từ đó tạo cớ can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Với bản chất của con buôn chính trị, điên cuồng chống phá lợi ích đất nước, Đoàn Bảo Châu liên tiếp viết bài xuyên tạc lực lượng Công an, khi cho rằng lực lượng Công an đang gây sức ép, đe dọa Đoàn Bảo Châu ra trình diện để bí mật bắt giữ; tiến hành theo dõi các hoạt động của các thành viên trong gia đình…

      Xóa
  5. Thiết nghĩ, Đoàn Bảo Châu nên dừng lại các hoạt động chống phá đất nước để không vi phạm pháp luật; nếu không biết dừng lại các hành vi kích động, công kích và xuyên tạc, ông ta sẽ phải đối mặt với hậu quả nghiêm trọng từ pháp luật và sự phê phán của xã hội và cũng sẽ được tụ họp trong nhà giam với những kẻ chống phá, như: Phạm Đoan Trang, Nguyễn Lân Thắng, Trần Huỳnh Duy Thức... Và các đối tượng phản động, cơ hội chính trị cũng lên thôi khóc thuê cho kẻ lộng ngôn, xảo trá Đoàn Bảo Châu.

    Trả lờiXóa
  6. Ngày nay có người tưởng rằng lên mạng là được ‘mặc áo tàng hình pháp luật’, muốn múa lưỡi thì múa, muốn phun long trời lở đất thì phun. Ai dè... cuối cùng lại mặc áo sọc chụp hình lưu niệm

    Trả lờiXóa
  7. Nặc danh14:11 26/7/25

    Có những người VN sau môt thời gian lại đổi thái độ,lập trường một cách lạ lùng,kỳ quái .Họ ,điển hình như Bảo Châu (cả hai Bảo Châu luôn !) ,đổi thái độ thành kỳ quái ở chỗ không hẳn ghét cộng sản hay VNCH mà ghét chính dân VN bởi cho rằng cộng sản lên cầm quyền được tại VN là do dân VN vì ít học, ngu khờ ,cả tin ,kiểu hồn nhiên như con mụ điên ,nên dễ bị cộng sản dụ và khi lên cầm quyền được rồi thì cộng sản với bản chất vắt chanh bỏ vỏ ,tráo trở ,độc tài nên sẵn sàng trở mặt bắt bớ bỏ tù chụp mũ những ai thắc mắc hay có ý kiến phản đối .Họ cho rằng nhà cầm quyền cộng sản ngay từ lúc đầu mới lên luôn làm những gì mình muốn hơn là làm những gì dân thật sự cần rồi sau đó dùng guồng máy tuyên truyền bồi bút để ca ngợi thành quả trong khi hậu quả ngay từ đầu đã thấy tệ và càng về sau càng tệ hơn cho xã hội , cho dân .Điển hình như sáp nhập 3, 4 tỉnh lại thành một bắt cán bộ ,nhân viên đi làm từ sáng sớm đến thành phố mới do ở xa mà không biết rằng về lâu về dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏa và công việc và gây bất mãn chửi rủa thầm ngay chính trong cán bộ đảng viên và dân sống trong nơi bị xóa địa danh lịch sử , như Đồng Tháp sao có lịch sử bằng Mỹ Tho nhưng nay Mỹ Tho bị xóa tên sáp nhập vào Đồng Tháp cũng hết sức bất mãn bực bội chửi rủa công khai lẩn ngấm ngầm rần trời .Điển hình như việc ép dân bỏ xe xăng mua xe điện với lý do làm sạch mội trường mà không biết rằng lương công nhân chỉ có vài triệu một tháng thì sao mua nổi và xe điện xạc mất nhiều thời gian lại chạy không được xa ,hơn nữa hạ tầng cơ sở VN lại thiếu trạm xạc điên ,nếu xe điện thuận tiện thì các nước phát triển đã chuyển hết sang xài xe điên, kể cả xe lửa điên, máy bay điên,v.v,..từ lâu .
    Những kẻ bất mãn chế độ như BC ,Huệ Như,.. cho rằng chắc tại tổ tiên dân VN trước đây trong quá trình phát triển đất nước đã làm gì ác đối với các dân tộc như Chiêm Thành nên bị họ nguyền rủa độc nên dân VN ngày nay mới bị cộng sản lên cai trị và phải tiếp tục ca ngợi sùng bái người mang đến vô vàn tai họa đủ kiểu cho dân tộc là HCM ! Nếu quả đúng như vậy thì Bảo Châu , Huệ Như phải là ...người ngoài hành tinh rơi xuống VN chứ không phải là dân VN !

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog