Lâm Trực@
Có những người cha ra đi, để lại bóng mình trên đôi mắt trẻ thơ và sự bình yên trong giấc ngủ của muôn người.
Trong căn nhà nhỏ ở thôn 2, xã Xuân Lộc, gió sáng sớm thổi qua cánh cửa hẹp, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào như tiếng kim cứa vào lòng người. Người vợ trẻ, bụng mang thai tháng thứ tám, gục xuống, đôi bàn tay run rẩy níu lấy bức di ảnh vừa dựng vội trên bàn thờ. Nước mắt chị rơi, ướt đẫm chiếc gối trắng đã từng dành cho chồng trở về sau mỗi ca trực. Giờ đây, chiếc gối lạnh tanh, và người đàn ông ấy đã đi xa, xa đến mức chẳng thể nào quay về.
Thiếu tá Nguyễn Đông Cánh ra đi khi mới 36 tuổi. Cái tuổi còn đang độ sung sức để yêu thương, để vun vén cho mái ấm, để dẫn đứa con trai đầu lòng vào lớp học đầu tiên, để nắm tay vợ mà chọn một đôi quần áo sơ sinh cho đứa con sắp chào đời. Anh ra đi đột ngột như một cơn bão đổ xuống, cuốn phăng đi tất cả những dự định, những lời hẹn thầm thì chưa kịp thành hình.
Buổi sáng hôm đó, anh còn dắt con trai tới lớp, buộc dây giày cho con, dặn dò cẩn thận, nụ cười lấp lánh trong ánh nắng đầu thu. Ai ngờ chỉ vài giờ sau, chính đôi bàn tay từng buộc dây giày ấy lại buông rơi giữa rừng keo, khi anh gục xuống vì nhát dao oan nghiệt của kẻ tội phạm. Đứa con trai bốn tuổi, mới tập làm quen với con chữ, giờ lại học bài học đầu tiên về sự mất mát, khi chẳng bao giờ còn nghe được tiếng cha gọi mình bằng cái giọng ấm áp quen thuộc.
Người ta kể, từ chàng trai quê Sông Cầu, Phú Yên, Nguyễn Đông Cánh đã rời gia đình, khoác lên mình màu áo xanh từ những năm tháng tuổi đôi mươi. Anh đi qua bao khóa huấn luyện khắc nghiệt, qua giảng đường trường cảnh sát, qua những ngày dài đêm thâu trực chốt. Anh từng nói với vợ rằng, nghề công an chẳng bao giờ hết hiểm nguy, nhưng có ai đó phải làm để những người khác được ngủ yên trong ngôi nhà của mình. Chị cười mà rưng rưng: “Anh cứ giữ gìn cho em và con thôi.” Nhưng rồi, cái “giữ gìn” cuối cùng của anh lại là sự hy sinh.
Trưa hôm ấy, khi đối diện kẻ thủ ác lẩn trốn, anh không lùi lại. Anh chọn lao vào, chắn phía trước đồng đội. Nhát dao vung lên, máu tuôn ra, nhuộm đỏ mảnh đất Xuân Lộc. Và anh đã nằm xuống như thế, lặng lẽ, không kịp gọi tên con, không kịp nói lời trăn trối với vợ.
Trong ngôi nhà phủ khăn tang, cậu con trai nhỏ đứng lặng, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay bé xíu sờ lên tấm ảnh cha. Thằng bé chưa hiểu hết ý nghĩa của cái chết, chỉ biết gọi: “Cha ơi, sao cha không về đón con?” Câu hỏi ấy như lưỡi dao xoáy vào trái tim người ở lại. Người vợ ngã quỵ. Cha mẹ già của anh nhìn ra khoảng sân trống, chẳng thể cất lời.
Sự hy sinh của anh được ghi nhận bằng tấm bằng Tổ quốc ghi công, bằng quyết định truy tặng danh hiệu liệt sĩ, bằng những nghi thức trang trọng của ngành. Nhưng trong căn nhà kia, nơi người vợ sẽ một mình sinh con, nơi đứa trẻ lớn lên thiếu vắng bàn tay cha, những giấy tờ ấy chỉ là an ủi mong manh. Nỗi đau vẫn trơ trọi như một vết thương chưa thể khép miệng.
Có những cái chết khiến ta lặng người, bởi nó đến quá sớm, quá nghiệt ngã. Có những người không bao giờ trở về, để lại những đôi giày nhỏ chưa kịp mòn, những món đồ sơ sinh chưa kịp mua, những giấc mơ gia đình dang dở. Và có những giọt nước mắt rơi xuống, làm mặn thêm đất Xuân Lộc, để mỗi người khi đi ngang qua đều nhớ: nơi đây có một người đã nằm xuống, để bình yên còn ở lại.
Nguyễn Đông Cánh đã đi xa. Nhưng ánh mắt anh vẫn như còn dõi theo từ bức ảnh trên bàn thờ. Con trai anh sẽ lớn lên cùng câu chuyện về một người cha anh dũng. Đứa trẻ chưa kịp chào đời sẽ biết rằng cha nó đã chọn con đường dấn thân, để bảo vệ cuộc sống của những người khác. Và những người ở lại sẽ mãi nhớ, ở tuổi 36, có một người cha, một người chồng, một người con đã ngã xuống giữa thanh xuân mình, để lại khoảng trống không gì lấp đầy trong lòng người thân và trong ký ức của cả một vùng quê.
Và rồi, đằng sau những giọt nước mắt, một câu hỏi chua xót cứ ngân lên: có bao giờ chúng ta thật sự thấu hiểu nỗi nhọc nhằn của những người mang áo xanh kia. Họ vẫn thường bị soi xét, bị hoài nghi, thậm chí bị trách móc vì những lỗi lầm không thuộc về riêng họ. Nhưng khi hiểm nguy ập đến, chính họ là người lao vào trước tiên, nhận nhát dao chí mạng, để chúng ta được bình yên. Chúng ta thương tiếc họ trong khoảnh khắc mất mát, nhưng có dám thương họ khi họ còn đang sống, đang lặng lẽ gánh trên vai những áp lực vô hình. Hy sinh của Nguyễn Đông Cánh không chỉ là cái chết của một người cha, một người chồng, một chiến sĩ. Nó còn là tấm gương soi rọi sự vô tâm của chúng ta. Nếu mỗi giọt nước mắt hôm nay có thể biến thành một chút thấu hiểu và sẻ chia cho những người đang đứng ở tuyến đầu, có lẽ hy sinh ấy sẽ bớt phần đơn độc.
Trong đêm, ngọn nến trên bàn thờ vẫn cháy leo lét, bóng người vợ trẻ run rẩy in lên bức tường loang lổ. Ngoài sân, chiếc xe đạp con trai để lại vẫn dựng nghiêng, chờ bàn tay cha dắt. Nhưng cha đã không kịp về nữa. Và có lẽ, suốt đời này, đứa trẻ ấy sẽ mang theo một câu hỏi không lời đáp: vì sao cha lại chọn đi, để bảo vệ bình yên cho người khác, mà bỏ lại con trong nỗi trống trải mồ côi từ ngày đầu đến lớp.
P/s: Lâm Trực ghi lại từ Xuân Lộc trong những ngày trắng khăn tang, như một nén nhang gửi đến người chiến sĩ công an đã ngã xuống, như lời tri ân của những người ở lại!
Chị Nguyễn Thị Thu Thắm (26 tuổi, vợ Thiếu tá Cánh) ngồi bệt ở góc thềm, ôm con trai 3 tuổi, gào khóc gọi tên chồng lạc giọng. Mang thai tháng thứ 8, chị Thắm cận kề ngày sinh và được chồng hứa sẽ chở đi mua sắm đồ em bé
Trả lờiXóasáng 8/9, Công an xã Xuân Lộc thành lập tổ công tác gồm 5 cán bộ, trong đó có Thiếu tá Nguyễn Đông Cánh trực tiếp xuống địa bàn để mời đối tượng Nguyễn Văn Ty về trụ sở làm việc. Đối tượng Ty được xác định có hành vi cố ý gây thương tích cho chị dâu của mình
Trả lờiXóaquá nguy hiểm, sự ra đi của bất kỳ chiến sĩ công an nào cũng là một sự mất mát lớn đối với gia đình của riêng đồng chí đó cũng như đối với toàn lực lượng, mong rằng mỗi cán bộ chiến sĩ sẽ luôn bản lĩnh, rèn luyện năng lực, khả năng làm việc để sẵn sàng hoàn thành những nhiệm vụ khó khăn trước mắt
XóaQuá trình truy bắt đối tượng, Thiếu tá Nguyễn Đông Cánh bị Nguyễn Văn Ty rút dao Thái Lan chống trả, đâm nhiều nhát vào người dẫn đến tử vong. Sau khi gây án, Ty chạy về nhà riêng cầm dao cố thủ trong phòng tắm và lực lượng chức năng phải bắn đạn cao su, xông vào vây bắt
Trả lờiXóacó những cuộc chia ly không ngỡ rằng đó lại là lần cuối cùng được mỉm cười và chào nhau, người chồng đã ra đi đột ngột trong sự ngỡ ngàng của người vợ, vẫn còn biết bao nhiêu niềm hy vọng rằng anh sẽ trở lại và quay về bên vợ con, nhưng đó chỉ là trong mơ ước nhỏ nhoi của người vợ, chia buồn với anh và gia đình
Trả lờiXóaxin chia buồn sâu sắc cùng thiếu tá và gia đình của anh, mặc dù anh đã nằm xuống, để lại niềm tiếc thương vô hạn đối với vợ con và gia đình anh, nhưng anh sẽ mãi là tấm gương sáng, là niềm tự hào của vợ, con cũng như là người thân gia đình anh
Trả lờiXóaNghe tin một chiến sĩ ngã xuống ngay trước ngày đón con về, ai cũng nghẹn ngào. Đó không chỉ là nỗi đau của một gia đình mà còn là mất mát chung của cả cộng đồng. Mỗi lần tiễn đưa một người lính, ta càng hiểu hơn sự bình yên không bao giờ miễn phí. Sự tri ân phải đi kèm bằng hành động sẻ chia với người ở lại.
Trả lờiXóaCái chết của một sĩ quan trẻ trong lúc làm nhiệm vụ đặt ra câu hỏi lớn về sự an toàn và hỗ trợ hậu phương cho lực lượng tuyến đầu. Đằng sau những nghi lễ truy tặng, còn có nỗi đau rất thật của người vợ trẻ, của đứa con chưa kịp chào đời. Một xã hội biết ơn phải biến lời tri ân thành chính sách cụ thể. Đừng để sự hy sinh chỉ dừng lại ở những dòng tin ngắn ngủi.
Trả lờiXóaLàm cha mẹ, ai cũng mong có mặt bên con trong từng khoảnh khắc. Nhưng có những người phải hy sinh giấc mơ bình thường ấy để giữ bình yên cho xã hội. Hình ảnh đứa trẻ ngơ ngác gọi cha trong ngày đầu đến lớp thật sự khiến trái tim thắt lại. Mong rằng sự hy sinh này được bù đắp bằng sự quan tâm thiết thực dành cho gia đình họ.
Trả lờiXóa"Anh nói để tuần sau anh chở đi sắm đồ sơ sinh, chuẩn bị đón thiên thần nhỏ. Anh nói anh đi làm, chiều tranh thủ đón con về sớm do là ngày đầu đến trường của con. Vậy mà..." chị Thắm, vợ Thiếu tá Cánh nghẹn ngào.
XóaHy sinh của người chiến sĩ gợi nhắc rằng an ninh và trật tự xã hội được giữ bằng máu và nước mắt. Nếu chỉ rơi lệ trong ngày tiễn đưa mà sau đó quên đi, thì những mất mát ấy trở thành vô nghĩa. Điều cần hơn là sự hỗ trợ lâu dài, từ chính quyền đến cộng đồng, để gia đình người lính không lẻ loi. Đó cũng là cách để giữ vững niềm tin vào công lý và tình người.
Trả lờiXóaNên chú trọng trang bị áo giáp chống dao đâm cho cán bộ chiến sỹ trong lực lượng công an. Vì gặp dao thì võ nào cũng té hết nha. Bởi vậy tụi cảnh sát Mẽo nó mà thấy hung thủ cầm dao mà nói vài câu mà không bỏ là nó bùm trước luôn.
Trả lờiXóaGiờ gặp mấy ông tội phạm có vũ khí lạnh, máu liều cao, nếu có không gian xử lý thì hoa may chăng có đặc công trinh sát thôi. Chứ công an làm sao chống lại được. Mấy đứa cứ bảo trình diễn thì nước nào cũng trình diễn thôi, võ là ứng biến, sức khỏe, chứ đâu phải là miễn nhiễm với vũ khí!
Trả lờiXóaBọn lều báo nó tước hết vũ khí chiến đấu với tội phạm của các chiến sỹ công an rồi, toàn tay không bắt giặc vậy thì còn đổ máu. Chính dư luận và bọn lều báo đã tước hết công cụ của cơ quan bảo vệ pháp luật với những luận điệu như công an đánh dân, công an lạm quyền....
Trả lờiXóaTôi là một nười lính đi qua chiến tranh, đọc bài này của tác giả tôi đã rơi nước mắt vì xót thương những người chiến sĩ trẻ đã hi sinh vì bình yên của cuộc sống. Tại sao chúng ta không quy định: Một khi người chiến sĩ đi làm nhiệm vụ nguy hiểm (mức độ nguy hiểm được quy định chi tiết và do chỉ huy, cấp ủy cơ sở quyết định) phải được trang bị công cụ hỗ trợ mạnh (roi điện, bình xịt hơi cay...vv) để xử lý đối tượng một cách quyết đoán khi gặp các trường hợp nguy hiểm này. Bọn dã thú này thì làm sao tuyên truyền vận động giáo dục được.
Trả lờiXóaTôi là một nười lính đi qua chiến tranh, đọc bài này của tác giả tôi đã rơi nước mắt vì xót thương những người chiến sĩ trẻ đã hi sinh vì bình yên của cuộc sống. Tại sao chúng ta không quy định: Một khi người chiến sĩ đi làm nhiệm vụ nguy hiểm (mức độ nguy hiểm được quy định chi tiết và do chỉ huy, cấp ủy cơ sở quyết định) phải được trang bị công cụ hỗ trợ mạnh (roi điện, bình xịt hơi cay...vv) để xử lý đối tượng một cách quyết đoán khi gặp các trường hợp nguy hiểm này. Bọn dã thú này thì làm sao tuyên truyền vận động giáo dục được.
Trả lờiXóaXin thành kính phân ưu với gia quyến và nghiêng mình kính cẩn trước vong linh người đồng chí ngã xuống để bảo vệ bình yên, cuộc sống của nhân dân. Những hi sinh, mất mát của các đồng chí thực sự khiến ta thấm thía câu hát “giữa thời bình đồng đội tôi vẫn ngã xuống”. Mong rằng trong tương lai, Đảng và nhà nước sẽ có những chủ trương, chính sách bảo vệ tốt hơn cho những đồng chí trực tiếp tham gia các nhiệm vụ đấu tranh phòng chống tội phạm
Trả lờiXóa