Chia sẻ

Tre Làng

Giáo dục và trách nhiệm lịch sử: Đã đến lúc chúng ta nhìn lại sách giáo khoa

Lâm Trực@

Đã đến lúc chúng ta nhìn lại sách giáo khoa

Có một điều mà tôi đã luôn tin tưởng - từ khi còn là một cậu bé học trong trường công ở vùng quê nghèo một tỉnh miền núi phía Bắc, cho đến những ngày ngồi trong một Phòng nghiên cứu ở Hà Nội - đó là: giáo dục không phải là nơi để kiếm lời. Nó không phải là thị trường. Nó là lời hứa. Lời hứa với một thế hệ rằng chúng ta sẽ truyền lại cho các em không chỉ kiến thức, mà còn là niềm tin, là giá trị, là cốt lõi của một xã hội văn minh.

Và khi lời hứa ấy bị phá vỡ - dù vì sự cẩu thả, vì thiếu tầm nhìn, hay vì sự can thiệp của những lợi ích cục bộ - thì điều mất đi không chỉ là tiền bạc. Điều mất đi là tương lai.

Nội dung SGK Lịch sử và Địa lý lớp 6 và nội dung SGK Lịch sử và Địa lý lớp 7 cùng nội dung nhưng kiến thức khác nhau. Ảnh: báo Lao Động.

Tôi đã được đọc về một thực trạng đang diễn ra trong công cuộc cải cách sách giáo khoa ở Việt Nam. Một quốc gia từng chiến thắng những đế quốc hùng mạnh nhất bằng ý chí và tri thức, giờ đây lại phải đối mặt với một cuộc chiến âm thầm hơn - cuộc chiến để bảo vệ linh hồn của giáo dục khỏi sự thao túng của lợi ích nhóm.

Chúng ta không nói đến những người làm nghề giáo, không nói đến những người biên soạn sách với tâm huyết thực sự. Họ là xương sống của mọi nền giáo dục. Nhưng chúng ta cần thẳng thắn nhìn nhận: khi một bộ sách không còn là công cụ để khai sáng, mà trở thành công cụ để tiêu thụ; khi những trang giấy trắng được cố ý thiết kế để không thể truyền lại cho thế hệ sau, thì đó không còn là cải cách - đó là sự rạn vỡ trong nguyên tắc.

Tôi từng chứng kiến nhiều đất nước - sau những cuộc cải cách giáo dục vội vã, sau những can thiệp từ bên ngoài với những khoản vay hào nhoáng - đã đánh mất bản sắc. Ukraine là một ví dụ gần đây. Khi sách giáo khoa bị viết lại không phải bằng sự thật, mà bằng lợi ích, thì chính lịch sử của dân tộc đó đã bị bôi xóa. Và một thế hệ trẻ lớn lên không biết rõ tổ tiên mình là ai, đã chiến đấu vì điều gì, thì rất dễ bị cuốn vào những cuộc khủng hoảng mà lẽ ra họ có thể tránh được.

Tôi không nói điều này để gieo rắc nỗi sợ. Tôi nói để nhắc chúng ta rằng: giáo dục là nơi lịch sử được gìn giữ, là nơi dân tộc soi lại chính mình trong gương. Một cuốn sách giáo khoa không trung thực là một lời nói dối kéo dài suốt 12 năm. Và với hàng triệu học sinh, điều đó đồng nghĩa với một ký ức giả tạo, một thế giới quan lệch lạc, một tương lai bị đánh tráo.

Tôi tin rằng, cải cách giáo dục là cần thiết - bất kỳ quốc gia nào cũng cần điều đó. Nhưng cải cách không thể bắt đầu từ những chiêu trò thị trường. Không thể để việc chọn sách, viết sách, dạy sách trở thành cuộc chơi của những người nắm giữ quyền lợi và quyền lực. Không thể để mỗi năm học trở thành mùa thu hoạch cho những doanh nghiệp biết cách “cải biên” tri thức thành sản phẩm tiêu dùng một lần.

Điều làm tôi lo lắng nhất, không phải là những sai sót, mà là cách chúng ta phản ứng với sai sót đó. Khi một bản thảo sách giáo khoa - vốn được phê duyệt ở cấp cao nhất - bỗng dưng “không tìm thấy” trong hồ sơ quản lý, thì đó không chỉ là vấn đề thủ tục. Đó là lời cảnh báo rằng sự minh bạch đã không còn được đặt đúng chỗ. Rằng đã có lúc, đã có nơi, chúng ta chọn cách giấu nhẹm thay vì giải trình. Và với giáo dục - điều đó là không thể chấp nhận.

Tôi từng nói: “Chúng ta không thể xây một tương lai cho con em mình, nhưng chúng ta có thể chuẩn bị con em mình cho tương lai.” Nhưng muốn chuẩn bị một thế hệ cho tương lai, thì phải bắt đầu bằng sự trung thực trong giáo dục hôm nay. Phải bắt đầu bằng việc nhìn lại những cuốn sách mà ta đặt vào tay học trò - để đảm bảo rằng những gì được viết ra là vì sự thật, vì lý tưởng, vì dân tộc - chứ không phải vì cổ phần trong một nhà xuất bản.

Tôi kêu gọi những người làm chính sách - như tôi từng kêu gọi các thành viên Quốc hội: hãy can đảm. Can đảm đặt trẻ em lên trước lợi nhuận. Can đảm nhận sai nếu có sai. Và can đảm sửa lại con đường trước khi nó dẫn chúng ta đến một tương lai sai lạc.

Giáo dục, sau cùng, không phải là chuyện của riêng ngành giáo dục. Đó là chuyện của quốc gia. Của mỗi gia đình. Của tương lai.

Và tôi vẫn tin - như tôi luôn tin - rằng khi chúng ta nói thật, làm đúng, và hành động vì những điều lớn lao hơn bản thân mình, thì dù chậm một nhịp, chúng ta vẫn sẽ đến được bến bờ của công lý và lẽ phải.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog