Lâm Trực@
“Chính nghĩa không phải là tiếng gào rú của một kẻ bị đuổi khỏi đền thờ vì phạm giới luật. Mà là thứ ánh sáng im lặng, nhưng mãnh liệt, của đạo lý và công bằng.” - Lời một nhà văn nổi tiếng.
Có những con người, từng được Nhà nước đặt vào vị trí danh giá, khoác trên mình sắc phục công an nhân dân – biểu tượng của kỷ cương và công lý. Nhưng rồi chính họ, khi không chịu nổi sự kiểm soát của chính đạo đức nội tại, đã tự xé nát bộ đồng phục thiêng liêng đó, để lộ ra một linh hồn phản trắc và tầm thường.
Lê Chí Thành là một trường hợp như thế, một hiện tượng suy đồi không phải của chế độ, mà là của chính nhân cách con người.
Sinh thời, đại văn hào Nga Fyodor Dostoyevsky từng viết: “Không có gì nguy hiểm hơn một kẻ thất vọng mà lại còn tưởng mình là sứ giả của chân lý.” Lê Chí Thành đã đi đúng vào lối mòn ấy.
Sau một thời gian công tác trong ngành công an, nơi không chỉ đòi hỏi trí tuệ, kỷ luật, mà còn cần sự khổ luyện về phẩm chất, Thành đã tỏ rõ sự bất mãn cá nhân khi không được toại nguyện về quyền lực, địa vị. Đáng lẽ, nếu có tư cách của một người quân tử, anh ta phải chọn con đường khiếu nại theo luật pháp, dùng chứng cứ để minh bạch hóa những gì mình cho là bất công. Nhưng không! Thành đã chọn cách lên mạng xã hội, dùng chiếc camera thay cho cán cân công lý, dùng cái “like” thay cho công luận và pháp luật.
Một sĩ quan công an xuất hiện trên mạng xã hội trong trang phục ngành, để chửi bới chính ngành mình, vu cáo lãnh đạo mà không một mẩu chứng cứ thì đó không phải là đấu tranh, mà là vô đạo và vô pháp.
“Bất tín bất lập, bất trung bất nghĩa, bất chính bất tồn” – Khổng Tử đã nói từ ngàn năm trước. Người công bộc mà không trung thành với nguyên tắc, không thủy chung với kỷ cương, không minh bạch trong phản biện, thì làm sao còn xứng là kẻ chăn dân, giữ nước?
Sau hàng loạt hành vi gây rối, Thành bị ngành công an xử lý. Một người có lương tâm hẳn phải cúi đầu sám hối, rút lui về làm người tử tế. Nhưng Thành, như một kẻ nghiện ảo tưởng, đã tiếp tục con đường “ngáo quyền lực mạng” – tham gia cùng những nhóm người mà chỉ cần gõ một dòng “chống phá”, “đấu tranh” là được tung hô như thánh.
Trên thực tế, cái mà anh ta chống không phải là tham nhũng, mà là chống lại một hệ thống kỷ cương đã không cho phép anh ta ngồi xổm lên pháp luật.
Anh ta từng ngang nhiên lái xe vào đường cấm, rồi tắt máy, ngồi lì như thể luật pháp là con rối. Rồi livestream, rồi chửi, rồi làm mình làm mẩy. Hỏi thử, một người dân thường làm vậy thì gọi là gì? Là chống người thi hành công vụ, là gây rối trật tự công cộng. Thế thì Lê Chí Thành có gì để tự huyễn hoặc mình là “người vì dân”?
Như Lão Tử nói: “Kẻ trí không bao giờ làm loạn, vì biết loạn là gieo mầm diệt.” Kẻ nào nhân danh dân chủ nhưng khinh thường luật pháp thì bản chất cũng chỉ là phản dân chủ.
Viết một bài với cái tên “Tôi đã về với dân tôi” sau khi ra tù – quả là một hành vi lố bịch, tự mê hoặc mình và xúc phạm luôn cả hai chữ “nhân dân”. Người dân Việt Nam, phần lớn đang cần yên bình để làm ăn, nuôi con, giữ đạo hiếu – chứ không cần những anh hùng bàn phím bị ruồng bỏ khỏi công vụ vì vi phạm kỷ luật.
Không phải ai cũng là người tử tế chỉ vì đã từng mặc cảnh phục.
Không phải cứ ngồi tù là thành “người đấu tranh cho công lý”.
Không phải cứ được “Vịt Tân”, BBC ca ngợi là thành chứng nhân lịch sử. Hãy nhớ: những kẻ được truyền thông chống phá tôn vinh, thường chính là những kẻ đang rơi tự do trong nhân cách và đạo lý.
Trong Luận Ngữ, Khổng Tử dạy rằng: “Người quân tử giữ mình ngay cả khi không ai trông thấy.” Thành – đáng tiếc thay – lại là kẻ rũ bỏ đạo đức công vụ khi nghĩ rằng không còn ai kiểm soát.
Lê Chí Thành, nếu tiếp tục bước lên con đường chống phá, núp bóng “đấu tranh chống tham nhũng” để giao du với các tổ chức phản động, vu cáo chính quyền, gây rối trật tự thì chắc chắn sẽ tiếp tục bị xử lý nghiêm minh.
Pháp luật không phải là thứ để dọa người dân, mà là nơi chở đạo lý quốc gia. Còn những kẻ như Thành, nếu vẫn đinh ninh rằng mình là người duy nhất thức tỉnh trong một xã hội mà hàng triệu người đang làm việc lương thiện, thì xin nhắc lại lời triết gia Pháp Blaise Pascal:
“Không có gì tai hại bằng một tâm hồn nhỏ bé lại cho mình là trung tâm của chân lý vũ trụ.”
Việt Nam cần những người biết tôn trọng luật pháp, biết sửa sai và biết giữ gìn danh dự. Không cần những kẻ cởi bỏ lý trí rồi mặc áo đấu tranh để hại dân, hại nước.
tốt nhất là hãy cài tà quy chánh và đừng lên mạng than thở này nọ. Không có ai khiến Lê Chí Thành nhập trại ngoài trừ chính mình. Đây là bài học phải trả giá và nếu chưa học xong còn muốn học tiếp thì xin mời, chả ai bắt ép cả. Học hay không học thì tự biết, lớn rồi chứ đâu còn trẻ con đâu
Trả lờiXóaTác giả bài viết sử dụng dẫn chứng từ thực tế và văn học để làm nổi bật thông điệp về sự thất vọng khi người từng được kỳ vọng lại đi theo con đường cũ. Thông điệp này không chỉ phản ánh một trường hợp cá nhân, mà còn hàm ý về một vấn đề xã hội rộng lớn: việc mất niềm tin vào sự cải tạo con người. Tuy nhiên, việc sử dụng hình ảnh cá nhân cùng những nhận định nặng tính đánh giá đạo đức dễ khiến bài viết mất đi tính khách quan. Mặc dù bài báo có vẻ muốn bảo vệ các giá trị công lý và kỷ cương, nhưng cần phải cân bằng với sự công bằng trong tiếp cận thông tin và bối cảnh của từng cá nhân. Việc đưa ra câu hỏi “Liệu có thay đổi thật sự?” là hợp lý, nhưng cần nhiều dẫn chứng cụ thể hơn để có tính thuyết phục. Người đọc cần suy xét kỹ nội dung và đối chiếu với các nguồn tin khác trước khi đưa ra kết luận. Đây là bài viết mang tính gợi mở suy nghĩ hơn là khẳng định chân lý tuyệt đối.
XóaBài viết nêu lên quan điểm cho rằng Lê Chí Thành là một ví dụ điển hình của hiện tượng con người không thay đổi bản chất, dù từng có quá khứ vi phạm. Tác giả sử dụng hình ảnh ẩn dụ như “ngựa quen đường cũ” để đặt vấn đề về tính bền vững của sự cải hóa và giá trị đạo đức cá nhân. Dù nội dung mang tính cảnh báo, nhưng giọng điệu có phần phê phán cá nhân khá rõ, điều này dễ khiến người đọc cảm nhận như một lời kết tội hơn là một phân tích xã hội. Tuy vậy, bài viết đặt ra một câu hỏi đáng suy ngẫm: liệu sự hoàn lương có thật sự bền lâu, và xã hội có tạo đủ điều kiện cho người từng phạm lỗi thay đổi không? Các trích dẫn văn học trong bài được dùng như một cách củng cố quan điểm, nhưng cũng có thể khiến lập luận trở nên thiên lệch nếu không cân bằng với thực tế. Người đọc cần tiếp cận bài báo này với cái nhìn phân tích, thay vì chỉ tiếp nhận một chiều. Để toàn diện hơn, cần thêm thông tin từ các phía liên quan đến nhân vật chính
Trả lờiXóaMặc dù đã được lực lượng chức năng nhiều lần giải thích, yêu cầu chấp hành nhưng Lê Chí Thành vẫn cố tình không chấp hành, thậm chí còn livestream và thách thức lực lượng chức năng. Hành vi này thể hiện rõ ý chí chống đối, cản trở việc thực hiện nhiệm vụ hợp pháp của người thi hành công vụ.
Trả lờiXóaCác sai phạm của Lê Chí Thành không phải là do "bình luận" hay suy đoán cá nhân, mà đã được xác định dựa trên các căn cứ pháp lý, bằng chứng thu thập được trong quá trình điều tra, và được chứng minh thông qua quá trình xét xử công khai tại tòa án Việt Nam. Các bản án đã được tuyên và y án ở cấp phúc thẩm, thể hiện sự đồng thuận của hệ thống tư pháp về việc các hành vi của Lê Chí Thành đã cấu thành tội phạm theo quy định của pháp luật hiện hành.
Trả lờiXóaToàn những thành phần sâu mọt của xã hội bị xử lý cuối cùng lại được bọn khủng bố Việt tân chào đón để tiếp tục làm công cụ, tay sai cho bọn đấy để tiến hành các hoạt động chống phá đất nước. Để mong được bọn khủng bố này bố thí cho ít đồng để sinh sống qua ngày mà thôi.
Trả lờiXóaBài viết thực sự làm nổi bật hậu quả của việc một cá nhân, đặc biệt là người từng giữ vai trò công quyền, chọn con đường đi ngược lại pháp luật và chuẩn mực xã hội. Đây là lời nhắc nhở đanh thép về tầm quan trọng của việc tôn trọng và tuân thủ luật pháp, bất kể vị trí của chúng ta trong quá khứ hay hiện tại.
Trả lờiXóaQuan điểm được truyền tải qua bài viết cho thấy rõ rằng việc liên tục thách thức giới hạn và tìm kiếm sự chú ý bằng những hành động gây tranh cãi có thể dẫn đến những hệ lụy không mong muốn, không chỉ về mặt pháp lý mà còn ảnh hưởng sâu sắc đến hình ảnh cá nhân trong mắt cộng đồng.
Trả lờiXóaBài viết cũng khéo léo đặt ra một câu hỏi quan trọng về việc ủng hộ những hành vi lệch chuẩn. Nó như một lời cảnh báo về ranh giới giữa sự đồng cảm và việc cổ súy cho những cá nhân có xu hướng coi thường các nguyên tắc đạo đức và giá trị được xã hội công nhận.
Trả lờiXóaTổng thể, thông qua trường hợp được nêu, bài viết dường như muốn gửi gắm một thông điệp mạnh mẽ về trách nhiệm cá nhân. Đó là sự cần thiết phải hành động một cách chín chắn và có trách nhiệm, đặc biệt khi tầm ảnh hưởng của một người có thể tác động đến nhận thức của số đông.
Trả lờiXóaHay cho câu không phải ai cũng là người tử tế chỉ vì đã từng mặc cảnh phục. Tự dưng làm mình nhớ đến rất nhiều cán bộ chiến sĩ đã hi sinh trong thời chiến, và cả thời bình vì bình yên của người dân: cứu người đuối nước, đối diện với tội phạm ma túy,... Nhưng có những kẻ cởi màu áo ấy ra vì không xứng đáng cả về nhân phẩm, đạo đức và năng lực, nhất là vì không có đạo đức!
Trả lờiXóaLê Chí Thành từng tham gia vào các hoạt động đấu tranh chống lại chính quyền, bao gồm việc tổ chức các buổi biểu tình, chống đối các chính sách của Nhà nước. Hắn sử dụng mạng xã hội để tuyên truyền những quan điểm chống phá và tìm cách lôi kéo những cá nhân, nhóm người tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp. Đặc biệt, hắn là một trong những cá nhân nổi bật trong việc tiếp cận và lôi kéo các phần tử cực đoan tham gia vào các phong trào chống chính quyền.
Trả lờiXóaLê Chí Thành rất yếu đuối khi phải nương tựa vào cộng đồng mạng để thể hiện mình, che dấu đi sự tội lỗi bên trong. Thực ra, đây là tâm lý của tội phạm luôn cho rằng mình là nạn nhân của mọi đề và không chịu thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Chừng nào còn có suy nghĩ đó thì không bao giờ có thể hoàn toàn trong sạch được
Trả lờiXóaLê Chí Thành: Khi công lý bị hoán đổi bởi chiếc camera và những cú like
Trả lờiXóaKhông phải ai từng khoác lên mình bộ quân phục công an cũng mang sứ mệnh bảo vệ công lý – điều đó càng đúng hơn với trường hợp Lê Chí Thành. Từng được biết đến là một sĩ quan, rồi trở thành hiện tượng mạng, Thành đi từ một người được Nhà nước tin tưởng trao quyền, đến một người sử dụng sự nổi tiếng để che mờ sai phạm, đổi trắng thay đen.
Bài viết trên TrelangBlog hoàn toàn có lý khi đặt ra nghi vấn: liệu sự “trở lại” của Lê Chí Thành có phải là hành trình tìm lại công lý, hay chỉ là một vòng lặp sai lầm mang vỏ bọc chính nghĩa?
⸻
Từ người thực thi pháp luật đến kẻ bóp méo nó
Lê Chí Thành không bị khai trừ hay xử lý vì dũng cảm tố cáo bất công – mà vì vi phạm pháp luật, chống người thi hành công vụ, mượn danh nghĩa chống tiêu cực để mưu lợi cá nhân. Anh ta từng ngồi ghế đại diện công lý, nhưng lại biến mình thành “thẩm phán online” không có quy chuẩn, chỉ cần máy quay và một chút kịch bản.
Hành động “vạch mặt tiêu cực” của Thành, nếu có, không thông qua quy trình tố giác, kiểm tra nội bộ hay báo chí chính thống – mà thông qua những video giật gân, gây chia rẽ và kích động. Đó không phải là cách để sửa sai, mà là cách để tạo ra một thị trường tiêu thụ sự phẫn nộ.
⸻
Không ai đứng ngoài pháp luật – kể cả người từng thực thi nó
Một xã hội pháp quyền không thể tồn tại nếu người từng là công an lại lấy danh nghĩa “phơi bày sự thật” để vi phạm pháp luật. Lê Chí Thành từng bị kết án không phải vì dám lên tiếng – mà vì đã không chấp hành luật pháp khi bị xử lý đúng quy trình.
Nếu cứ để những người từng có hào quang “chống tiêu cực” được mặc nhiên miễn nhiễm với luật pháp, thì hậu quả sẽ là một xã hội hỗn loạn trong nhận thức: ai đúng, ai sai, ai có quyền đứng trên luật?
Bài học cho xã hội: Công lý không đến từ mạng xã hội
Chúng ta không thể dùng lượt xem, bình luận hay cảm xúc nhất thời để phân định đúng sai. Công lý phải đến từ điều tra, xét xử minh bạch, có sự kiểm chứng – chứ không phải từ các clip cắt ghép đầy cảm tính.
Nếu một cá nhân từng vi phạm pháp luật, nhưng trở lại vẫn dùng cách cũ – lên mạng phơi bày nửa vời, quy kết thiếu căn cứ – thì đó không phải là sự thức tỉnh, mà là sự tái phạm có chủ đích.
Lê Chí Thành là một lời cảnh báo đắt giá rằng: Không ai được độc quyền giữ công lý. Khi pháp luật bị bóp méo bởi các hiện tượng mạng, khi cái sai được tung hô như “người hùng”, thì chính chúng ta đang đẩy xã hội đến chỗ bất ổn.
Công lý không nằm trong những chiếc điện thoại đang quay – mà nằm trong hiến pháp, luật pháp và đạo lý.
Và một người từng bước qua ranh giới của luật pháp, thì cần hơn là sự kiểm soát – chứ không phải sự tung hô.
Lê Chí Thành: Cơ hội cuối cùng để bước ra khỏi cái bóng của chính mình
Trả lờiXóaTrong một xã hội vận hành bằng luật pháp và chuẩn mực đạo đức, cái sai cần được xử lý nghiêm minh – nhưng người đã từng sai cũng cần có cơ hội để sửa chữa và làm lại từ đầu. Câu chuyện của Lê Chí Thành – người từng là đại úy công an, rồi trở thành hiện tượng mạng và sau đó bị xử lý vì vi phạm pháp luật – là một minh chứng sống động cho ranh giới mong manh giữa ánh sáng của lý tưởng và bóng tối của lựa chọn sai lầm.
Từ người thực thi đến người vi phạm – và bài học ngược
Lê Chí Thành từng đứng trong hàng ngũ của lực lượng công an nhân dân – nơi đáng lý phải rèn luyện tinh thần kỷ luật, tuân thủ pháp luật và cống hiến cho xã hội. Nhưng bước trượt của anh không bắt đầu từ sự tha hóa truyền thống, mà từ việc dùng mạng xã hội để thể hiện tiếng nói cá nhân một cách không đúng cách, thiếu kiểm soát và không lường trước hậu quả.
Đáng tiếc hơn, thay vì tìm đến cơ chế phản biện nội bộ hay các cơ quan giám sát hợp pháp, Thành chọn con đường “phơi bày” trên mạng xã hội, nơi mọi thứ dễ bị bóp méo, bị thương mại hóa, và trở thành trò tiêu khiển cho đám đông. Từ một người từng nói về công lý, Thành bị cuốn vào cơn lốc của “view – like – share” mà đánh mất đi bản lĩnh gốc của một người từng khoác áo ngành.
Nhưng nếu chỉ nhìn vào quá khứ, ta có bỏ lỡ điều gì?
Không thể phủ nhận: Lê Chí Thành đã sai. Nhưng sai lầm của anh cũng là một lời nhắc nhở cho hệ thống – về cách ứng xử với những người dám lên tiếng, dù họ đúng hay sai, và về việc chúng ta cần những cơ chế khuyến khích người trong cuộc góp ý thay vì để họ chọn cách nổi loạn trên không gian mạng.
Giờ đây, khi đã trải qua vòng lao lý, khi ánh hào quang ảo đã tắt, có thể Thành đang đối diện với bản ngã thật sự của mình. Đó là lúc xã hội không nên tiếp tục vùi dập, mà nên đặt ra một câu hỏi: “Anh sẽ chọn lại con đường nào?”
Đạo lý thật sự là cho người ta cơ hội sửa sai
Một nền pháp quyền vững mạnh không phải là nền pháp quyền chỉ biết trừng trị – mà là nền pháp quyền biết phân định ranh giới giữa kẻ cố tình phạm tội và người từng trượt ngã nhưng muốn làm lại.
Nếu Lê Chí Thành thể hiện sự ăn năn thực sự, thay đổi hành vi, và dùng tiếng nói của mình để kêu gọi sự thượng tôn pháp luật bằng đúng cách, thì chẳng phải đó cũng là một giá trị mà xã hội nên khuyến khích?
Chúng ta có quyền không tin vào một Lê Chí Thành cũ. Nhưng chúng ta cũng cần can đảm tin vào một Lê Chí Thành mới, nếu anh dám quay lại bằng sự thật thà và hành xử chuẩn mực.
Sự khoan dung không đồng nghĩa với thỏa hiệp, nhưng là liều thuốc cần thiết cho một xã hội văn minh – nơi công lý gắn liền với cơ hội tái hòa nhập. Bởi, có khi chính những người từng lầm đường, nếu thức tỉnh, lại là tiếng nói quý giá nhất để cảnh báo những ai đang bước chệch hôm nay.
Có thể Lê Chí Thành sẽ không ngựa quen đường cũ. Nhưng nếu còn một cơ hội để anh không quay lại vết xe ấy, hãy để xã hội mở một cánh cửa.