Chia sẻ

Tre Làng

Người đàn ông và cái bóng của một câu nói bậy

Lâm Trực@

Một ngày trời xám như tro, gió hun hút thổi qua Hữu Lũng, Lạng Sơn. Có một người đàn ông tên C., 41 tuổi, ngồi một mình trước màn hình điện thoại, gõ vào Facebook vài dòng chữ. Hắn không nghĩ nhiều. Hắn viết vu vơ, như người ta nhổ một bãi nước bọt xuống đường. “Sáp nhập tỉnh để cướp đất dân”, đại khái vậy. Sau đó hắn đứng dậy, đi rửa mặt, uống một cốc nước chè, rồi ngáp dài.

Bảy triệu rưỡi. Đó là cái giá mà pháp luật ấn định cho một bình luận vu vơ. Một giá không lớn. Nhưng cũng không nhỏ. Với một người đàn ông quê mùa, bảy triệu rưỡi có thể là tiền sắm áo mới cho con đi học, hay tiền mua quạt điện giữa mùa hè như lò nung.

Cơ quan công an làm việc với ông C. (Ảnh: Công an Lạng Sơn).

Ở một nơi khác, xa hơn là Cần Thơ, Hậu Giang, Sóc Trăng, người ta cũng xôn xao. Người này bảo sáp nhập là phá truyền thống. Người kia bảo chính quyền đang "gom dân, gom đất". Họ nói như thể đang chơi bài tứ sắc, mỗi lá là một thứ linh cảm mơ hồ. Nhưng điều kỳ lạ là, không ai trong số họ đọc kỹ các nghị quyết. Không ai đi hỏi người thật, việc thật. Họ chỉ nói như thể cái miệng sinh ra là để lấp đầy khoảng trống của sự nhàn rỗi.

Tôi đã gặp nhiều người như vậy. Họ không ác. Nhưng cũng không tử tế. Họ là thứ con người sống lửng lơ giữa đúng và sai, giữa thật và giả. Trong thời đại này, loại người ấy rất đông. Họ không có tín ngưỡng, không có lý tưởng. Họ chỉ có một cái điện thoại kết nối mạng và một bộ óc lười biếng.

Tôi nghĩ mãi về chuyện sáp nhập tỉnh. Một quyết sách, nếu nói theo lối cổ điển, là nhằm "tinh gọn bộ máy, nâng cao hiệu lực quản lý, tiết kiệm ngân sách, giảm tầng nấc quan liêu". Nhưng cũng có thể hiểu giản dị hơn: nhà nước muốn cái máy chạy mượt, không rệu rã. Muốn bớt đi mấy ông ngồi chơi, sáng cà phê chiều họp hành, làm báo cáo dày cộp mà chẳng ai đọc. Người dân đóng thuế, thì họ có quyền đòi hỏi chính quyền gọn gàng hơn, minh bạch hơn, ít tiêu pha hơn. Đó là điều đúng.

Nhưng khi cái đúng bị bóp méo bởi những lời đồn, nó biến dạng. Nó thành dị dạng, như một bức tượng bị nung chảy rồi đúc lại bằng tay kẻ câm. Và lúc đó, sự thật sẽ trở thành thứ đồ chơi trong tay những kẻ vừa ngu, vừa liều.

Người đàn ông bị phạt 7,5 triệu đồng không phải là vấn đề. Vấn đề là: còn bao nhiêu cái miệng khác đang gieo rắc bậy bạ trên mạng xã hội mà chưa bị lôi ra ánh sáng? Bao nhiêu người khác đang sống bằng nghề rỉ tai, chọc ngoáy, xào xáo thông tin như một gã đầu bếp mù loà trộn độc vào nồi cơm quốc gia?

Có một câu rất cũ mà tôi vẫn nhớ: “Không ai chết vì một lời nói. Nhưng có cả ngàn người chết vì tin vào lời nói sai.” Và lịch sử, nếu chịu khó đọc, đã từng chứng minh điều đó nhiều lần. Giờ đây, trong thời đại mạng, lời nói sai thậm chí còn đi nhanh hơn một viên đạn.

Tôi không muốn kêu gọi gì. Không dạy đời ai. Chỉ muốn kể một câu chuyện nhỏ về một người đàn ông tên C., về một bình luận, và về một đất nước đang nỗ lực dọn lại căn nhà chính thể cho sạch sẽ hơn. Trong căn nhà đó, người dân cần tiếng nói trung thực. Không cần tiếng sủa vu vơ. Không cần những con vẹt biết nói nhưng không biết nghĩ.

Vì nếu cứ để lời nói bậy bạ như rác, thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ sống trong một bãi phế thải của ngôn từ.

16 nhận xét:

  1. Lại là câu chuyện cũ "tự do ngôn luận" và đảm bảo an ninh. Nhiều người muốn đánh tráo khái niệm, ôm lấy cái "tự do ngôn luận" kiểu phương Tây, cho rằng bản thân thích nói gì thì nói, điều đó là quyền tự do của họ. Nhưng tự do ngôn luận hoàn toàn khác với tuyên truyền thông tin sai sự thật, bịa đặt để phản đối chính quyền trái pháp luật. Dù động cơ có vì mục đích chính trị hay đơn thuần chỉ là thiếu hiểu biết, thì mọi người đều phải chịu trách nhiệm với phát ngôn của mình trước pháp luật và xã hội. Đừng vì một phút nông nổi mà phải trả giá bằng tiền bạc và danh dự

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cái này còn phụ thuộc vào vấn đề nhận thức của người dân nữa, ở mỗi khu vực sinh sống họ lại có trình độ nhận thức trung bình khác nhau, vì vậy cần đẩy mạnh công tác vận động, tuyên truyền để nâng cao nhận thức của người dân

      Xóa
    2. nói thì nói thế, những người nào người ta hiểu được bản chất cả vấn đề thì chẳng sao cả, vì họ không bị ảnh hưởng bởi những lời nói ấy, cái cần thiết là thay đổi nhận thức cho số đối tượng lan truyền những luận điệu ấy

      Xóa
  2. Câu chuyện này lại gợi nhớ hồi luật An ninh mạng mới có hiệu lực, nhiều nhà hoạt động "tự do dân chủ" cũng nhảy vào phản đối, cho rằng chính phủ VN độc tài, xâm phạm quyền tự do ngôn luận, kiểm soát quần chúng nhân dân. Chả qua là vì họ không muốn phải chịu trách nhiệm cho những phát ngôn bừa bãi của bản thân trên các trang mạng xã hội và không có điều kiện để lan truyền tin giả một cách vô tội vạ không bị ai ngăn chặn nữa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. phạt tiền là một chuyện, cái quan trọng nhất vẫn là phải thay đổi được nhận thức của người dân về vấn đề đó, để họ có thể tự nguyện thay đổi, chứ đừng mong chờ sẽ thay đổi một cách cưỡng bức, ép buộc, điều đó không thể mang lại kết quả lâu dài

      Xóa
    2. có biết bao nhiêu đối tượng bâu vào để nói xấu, xuyên tạc về chế độ chính trị, làm sao ngăn cản được triệt để mồm miệng của chúng, cái quan trọng là công tác phòng ngừa của người dân, làm sao để người dân không bị ảnh hưởng bởi những lời nói đó

      Xóa
    3. phạt tiền một phần là để đánh thức một phần nhận thức của người dân về hậu quả của việc tuyên truyền, xuyên tạc sai sự thật, còn cái cốt lõi vấn là thay đổi được nhận thức của họ thông qua quá trình vận động, tuyên truyền của chính quyền địa phương và cơ quan chức năng

      Xóa
  3. Hợp nhất các đơn vị hành chính cấp tỉnh là một chủ trương lớn, có lộ trình rõ ràng và được quy định cụ thể trong Luật Tổ chức chính quyền địa phương. Tuy nhiên, trên mạng xã hội lại xuất hiện nhiều phát ngôn thiếu hiểu biết, dùng sai từ ngữ và thậm chí là bịa đặt, khiến vấn đề trở nên phức tạp

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. tất nhiên, nhiều người họ không thể tiếp nhận đầy đủ nguồn thông tin, thậm chí là tiếp cận đến những nguồn thông tin sai sự thật, từ đó làm nhận thức của bản thân bị sai lệch, gây hoang mang cho dư luận, ảnh hưởng xấu đến các chất lượng thức hiện đường lối, chủ trương

      Xóa
  4. Việc sáp nhập là cần thiết để các tỉnh mạnh hơn, tập trung nguồn lực để phát triển, giảm lãnh đạo từ đó giảm áp lực tiền lương để từ đó phát triển đất nước trong kỉ nguyên vươn mình. chủ trương đúng nhưng một số người tay nhanh hơn não lại đi viết linh tinh, đưa thông tin rác lên mạng, thế thì phải xử lý nghiêm minh thôi

    Trả lờiXóa
  5. Các cơ quan chức năng cũng khuyến cáo người dân cần hết sức thận trọng và kiểm chứng thông tin từ các nguồn chính thống trước khi chia sẻ trên mạng xã hội, tránh tiếp tay cho những thông tin sai lệch, gây ảnh hưởng đến trật tự xã hội.

    Trả lờiXóa
  6. Việc lan truyền tin đồn sai sự thật về sáp nhập tỉnh, thành không chỉ gây hoang mang dư luận mà còn có thể ảnh hưởng đến ổn định xã hội. Rất may là các cơ quan chức năng đã vào cuộc xử lý nghiêm minh. Đây là lời cảnh tỉnh cho những ai còn vô ý thức khi chia sẻ thông tin trên mạng xã hội

    Trả lờiXóa
  7. Thật đáng buồn khi một số cá nhân lại lợi dụng các chủ trương lớn của nhà nước như sáp nhập đơn vị hành chính để tung tin thất thiệt, gây bất an cho người dân. Việc xử lý các đối tượng này là cần thiết để duy trì kỷ cương trên không gian mạng và bảo vệ sự thật. Hy vọng mọi người sẽ rút ra bài học và hành xử có trách nhiệm hơn.

    Trả lờiXóa
  8. Chỉ những kẻ ăn không ngồi rỗi, không có việc gì làm mới đi tuyên truyền mọi thứ lệch lạc thế này. Nếu làm việc có ích cho xã hội cho cộng đồng thì không khi nào đi ngược lại quyền lợi của số đông cả. Khi cả xã hội ủng hộ mà một mình mình chống thì chả ra thể thống gì hết.

    Trả lờiXóa
  9. Cẩn trọng từng lời nói – bởi tự do ngôn luận không phải là tự do xúc phạm

    Có lẽ chưa bao giờ việc “phát ngôn trên mạng” lại trở thành một nguy cơ pháp lý hiện hữu như hiện nay. Vụ việc của người đàn ông tại Hữu Lũng, Lạng Sơn bị xử phạt hành chính vì một câu nói thiếu suy nghĩ trên mạng xã hội là một hồi chuông cảnh tỉnh – không chỉ cho riêng ai, mà cho cả một bộ phận cộng đồng đã và đang lạm dụng không gian mạng như một “chốn trút xả” vô trách nhiệm.

    Một câu nói, một hậu quả

    “Sắp nhập tỉnh để cướp đất dân!” – chỉ vỏn vẹn một dòng trạng thái, không nguồn dẫn, không bằng chứng, không phân tích, nhưng lại gây ra ảnh hưởng không nhỏ đến trật tự xã hội, tạo tâm lý hoang mang và dẫn dắt người khác vào cảm xúc tiêu cực.

    Người đàn ông 41 tuổi không lường trước được rằng: tự do ngôn luận không bao gồm quyền tung tin sai sự thật hay gây rối trật tự công cộng. Anh có thể có bức xúc, có thể có quan điểm cá nhân – nhưng khi phát ngôn trên không gian số, anh trở thành một phần của dư luận, và trách nhiệm cũng lớn hơn gấp nhiều lần.

    Mạng xã hội không miễn trừ hậu quả

    Trong một thời đại mà “tin giả lan nhanh hơn virus”, mỗi người dùng Facebook, Zalo hay bất kỳ nền tảng nào đều đang giữ trong tay một công cụ truyền thông. Và như mọi công cụ, nó có thể được dùng để xây dựng hoặc để hủy hoại.

    Khi một dòng trạng thái gây hiểu nhầm, lan truyền cảm xúc tiêu cực, hoặc vô tình đẩy xã hội đến điểm bất ổn – thì người viết ra nó không thể đơn thuần rũ bỏ trách nhiệm với lý do: “Tôi chỉ nói cho vui”.

    Hình phạt không chỉ là chế tài, mà còn là lời nhắc nhở

    7,5 triệu đồng không lớn với một số người – nhưng với người làm thuê, lao động phổ thông, đó là tiền học cho con, là điện nước cho cả tháng. Cái giá ấy, như bài báo đã viết, là cái giá mà pháp luật ấn định cho sự thiếu suy nghĩ – và là bài học để xã hội ghi nhớ rằng: lời nói cũng có thể là hành động, và hành động thì phải chịu trách nhiệm.

    Chúng ta đang sống trong một xã hội dân chủ, có quyền biểu đạt, nhưng dân chủ không bao giờ đồng nghĩa với tùy tiện. Không ai cấm bạn nói – nhưng bạn phải nói đúng, nói có trách nhiệm, và sẵn sàng chịu hệ quả nếu lời nói của bạn tạo ra hậu quả thực sự.

    Tự do ngôn luận là một quyền thiêng liêng – nhưng cũng là một nghĩa vụ đạo đức. Đừng để một câu nói bậy trở thành cái bóng đeo đẳng mãi về sau.

    Trả lờiXóa
  10. Khi một câu nói thành cái giá của một nỗi niềm

    Có lẽ trong thời đại mà mọi phát ngôn đều để lại dấu vết kỹ thuật số, mỗi người chúng ta buộc phải cẩn trọng hơn bao giờ hết. Nhưng giữa dòng chảy đó, cũng có những câu nói không đến từ chủ đích xấu, mà từ một nỗi hoài nghi, bất an, hoặc đơn giản chỉ là một cảm xúc bột phát – như trường hợp của người đàn ông ở Hữu Lũng, Lạng Sơn.

    Một câu nói, một cái giá, và một sự im lặng đáng suy ngẫm

    Câu nói “Sắp nhập tỉnh để cướp đất dân” không hẳn được sinh ra từ ác ý, mà từ nỗi lo của một người dân bình thường, chứng kiến bao cuộc thay đổi, nghe bao lời đồn đại, nhưng thiếu kênh chính thức để giải thích. Có thể anh đã sai khi đăng tải, nhưng cũng cần hiểu rằng anh không phải một thế lực chính trị, không phải “kẻ thao túng truyền thông” – mà chỉ là một người đàn ông 41 tuổi, sống xa trung tâm, ngồi lặng lẽ trước chiếc điện thoại, cố gắng hiểu điều đang xảy ra quanh mình.

    Sự im lặng của chính quyền – khoảng trống để tin giả sinh ra

    Trong nhiều trường hợp, tin đồn chỉ tồn tại khi thông tin chính thức đến quá chậm hoặc quá ít. Giá như có một trang thông tin địa phương kịp thời giải thích rõ ràng về chuyện “sáp nhập” hay “tái quy hoạch”, thì người đàn ông đó có thể đã không viết câu nói kia. Khi im lặng trở thành chính sách, thì lời nói thiếu kiểm chứng sẽ thành… tiếng nói thay thế.

    Vậy có nên phạt không? Có lẽ là cần – nhưng chỉ phạt mà không lắng nghe, thì dễ khiến người dân xa rời lòng tin.

    Một xã hội tử tế cần bao dung với người chưa hiểu rõ

    Chúng ta kêu gọi trách nhiệm mạng xã hội, nhưng cũng cần xây dựng một môi trường mà ở đó người dân không sợ nói, mà được nói đúng – nhờ sự hỗ trợ, phản biện và giáo dục thông tin từ nhà nước, nhà trường, truyền thông.

    Thay vì chỉ nhìn họ là “người vi phạm”, hãy coi họ là người chưa được tiếp cận đầy đủ công cụ để trở thành công dân số đúng nghĩa.

    Không ai khuyến khích việc phát ngôn sai lệch. Nhưng trong hành trình xây dựng một xã hội khai sáng và văn minh, sẽ cần nhiều hơn là các mức phạt – đó là sự đối thoại, sự giáo dục, và sự lắng nghe.

    Một câu nói không đúng không nên được tha thứ vô điều kiện. Nhưng cũng không nên biến một người dân lầm lỡ thành hình mẫu để răn đe, nếu ta còn có thể giúp họ hiểu – thay vì chỉ khiến họ im lặng trong sợ hãi.

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog