Lâm Trực@
Người ta lại vừa phát hiện ra một trò diễn mới của những kẻ tự nhận là “thức tỉnh lương tri dân tộc”. Ấy là mấy tổ chức xưng danh nào “Việt Tân”, nào “Hội anh em dân chủ”, nào “Nhật ký yêu nước” đang hô hào ầm ĩ trên mạng xã hội rằng: Hàn Quốc chỉ cần một công dân bị lừa ở Campuchia mà đã đưa cả quân đội và đặc nhiệm sang giải cứu, còn Việt Nam thì thản nhiên đứng nhìn dân mình bị bán, bị chuộc, bị hành hạ. Họ nói bằng giọng sặc mùi đạo đức giả, phả ra một thứ nhiệt huyết ảo, thứ lòng trắc ẩn vay mượn, và tưởng như chính họ mới là người cầm cán cân công lý trong tay.
Tôi đọc những dòng chữ ấy, mà phải bật cười. Cái kiểu ví von đó, nếu đem dạy cho học sinh trung học, chắc cũng phải phạt vì dốt nát. Ở đời, người ta so sánh phải cùng vế, cùng điều kiện, cùng thời thế, chứ đâu thể đem việc Hàn Quốc “cử đội phản ứng nhanh” rồi phán rằng Việt Nam “bỏ mặc công dân”. Bọn họ quên mất rằng, quốc tế này có luật, có chủ quyền, có hiệp định song phương, chứ không phải sân khấu để ai thích kéo quân sang nước người là kéo. Cái dốt của chúng là tưởng ngoại giao là phim hành động, cứ mở màn là đặc nhiệm nhảy dù, bắn nhau, rồi kết thúc bằng một lá cờ bay phấp phới và tiếng nhạc anh hùng. Thật ra, cuộc đời không phải phim Hollywood, và chính trị càng không phải trò chơi con nít.
Hàn Quốc có cử đặc nhiệm gì đâu. Cảnh sát quốc gia của họ, nghe tin dư luận dậy sóng sau cái chết thương tâm của một sinh viên 22 tuổi, mới vội lập nhóm phối hợp – một nhóm nhỏ, đặt trong đại sứ quán ở Phnom Penh, để điều tra trực tuyến và bảo hộ công dân. Cả nước rầm rộ đưa tin, còn dân mạng của ta thì hả hê, tưởng như có đoàn quân tinh nhuệ đang vượt biên trong đêm. Ấy là “truyền thông” theo kiểu hiệu ứng đám đông: càng rùm beng, càng tưởng là vĩ đại.
Trong khi đó, Việt Nam – cái đất nước bị họ chê bai, dè bỉu – đã làm công việc ấy từ lâu. Chỉ khác là làm trong thầm lặng, làm bằng trí tuệ và bản lĩnh, chứ không bằng những màn trình diễn cho thiên hạ trầm trồ. Từ năm 2023 đến nay, lực lượng Công an Việt Nam đã triệt phá hơn hai mươi vụ án lừa đảo xuyên biên giới, phối hợp cùng Campuchia bắt giữ hàng nghìn đối tượng, trong đó có cả người Việt, người Trung Quốc, người Thái. Hơn ba nghìn nạn nhân được giải cứu, hơn năm trăm công dân Việt được đưa về nước an toàn. Có chiến sĩ đã phải giả làm người xin việc, chui vào ổ nhóm lừa đảo, gọi điện lừa đảo giả, chịu đòn roi thật. Có người bị đánh đến gãy xương, vẫn phải cắn răng giữ bí mật để bảo vệ những nạn nhân còn bị nhốt bên trong. Nhưng những việc đó không lên mạng, không livestream, không phỏng vấn. Bởi nghề an ninh vốn không có sân khấu.
Thế mà bọn phản động lại hỉ hả rêu rao: “Chính quyền Việt Nam làm ngơ, để dân bị bắt chuộc mạng.” Ờ thì dễ thôi, cứ la toáng lên, ai chẳng tưởng mình có lý. Lập luận của chúng như một tấm gương cong, soi vào đâu cũng méo. Chúng so sánh một quốc gia dân chủ kiểu phương Tây với một nước đang phát triển; so hành động ngoại giao kín với một chiến dịch phô trương; rồi quy kết rằng “chính quyền hèn yếu, vô cảm”. Cái kiểu suy luận như vậy, ở làng tôi, người ta gọi là “ăn cắp chữ nghĩa để nuôi thù hận”.
Cái dã tâm của bọn ấy không nằm ở câu chữ, mà nằm trong dụng ý. Chúng không thật sự thương ai cả. Thương dân ư? Nếu thương, sao chúng hân hoan khi thấy dân khổ, dân bị lừa, chỉ để có cớ mạt sát nhà nước? Thương công dân ư? Nếu thương, sao chúng không gửi một lời cảnh báo, không góp một giọt công sức vào việc giúp nạn nhân, mà chỉ biết ngồi bên kia biên giới, vuốt phím, dựng chuyện, kiếm “view”? Thương đâu không thấy, chỉ thấy mùi tanh của hận thù, mùi rác của những tâm hồn mốc meo lâu ngày không được rửa bằng sự thật.
Thực tế là, không riêng gì Việt Nam, ngay cả Mỹ – nước mà bọn này tôn sùng – cũng đang đau đầu với nạn lừa đảo quốc tế. Mới hôm qua, Bộ Tư pháp Mỹ đã truy tố một trùm lừa đảo gốc Campuchia, kẻ cầm đầu đường dây lừa hàng chục triệu USD từ người dân khắp châu Á. Campuchia đã trở thành trung tâm lừa đảo khu vực, nơi tội phạm mạng trú ngụ dưới vỏ bọc “việc làm lương cao”. Không chỉ người Việt, mà người Thái, người Trung Quốc, người Hàn, người Philippines đều bị dụ, bị bán, bị nhốt. Ấy vậy mà, trong những chiến dịch truy quét ấy, Việt Nam là một trong những quốc gia phối hợp sớm nhất, tích cực nhất, góp phần phá vỡ nhiều ổ nhóm quốc tế. Thế mà bọn kia vẫn nhắm mắt, vẫn cố tình phủ nhận, như thể niềm vui duy nhất của chúng là được nói xấu quê hương.
Công an Việt Nam không phất cờ, không căng khẩu hiệu. Họ chỉ lặng lẽ làm việc. Có người nằm lại trong cơn sốt rừng, có người gãy chân khi truy bắt, có người phải chôn mình dưới vỏ bọc tội phạm... Họ không cần một tấm huân chương từ mạng xã hội. Còn bọn phản động, chúng sống bằng tiếng vỗ tay ảo. Mỗi lời chửi rủa quê hương là một bữa tiệc. Chúng no nê bằng sự oán hận, và tưởng rằng mình cao thượng.
Thật ra, có bao giờ chúng tự hỏi: nếu đất nước này yếu hèn như lời chúng nói, liệu chúng còn cơ hội mở miệng mà mắng? Nếu chính quyền này “bỏ mặc dân”, sao vẫn có hàng nghìn người được cứu, hàng chục vụ án được triệt phá, hàng loạt nạn nhân được hồi hương? Chúng biết, nhưng giả vờ không biết. Chúng cố tình quên, bởi sự thật luôn là kẻ thù của dối trá.
Tôi không trách những người lầm tin chúng, vì ở đời, người ta dễ động lòng trước những câu chuyện có vẻ công lý. Nhưng công lý thực ra không nằm ở tiếng nói to, mà ở hành động thầm. Những chiến sĩ lặng lẽ ấy – họ mới là người đáng được tin. Họ không nói nhiều, vì họ bận cứu người.
Còn bọn phản động, chúng không cứu ai cả. Chúng chỉ cứu lấy miếng cơm từ những lời chửi rủa. Chúng sống bằng cái hận, chết cũng bằng cái hận. Và rồi, lịch sử sẽ quẳng chúng vào xó rác của trí nhớ, như người ta quẳng đi một tờ giấy nhăn.
Giữa cơn sốt ảo và lương tâm thật, ai cũng có quyền chọn. Tôi chọn tin vào những bàn tay lấm bụi, chứ không tin vào những kẻ ngồi trong phòng lạnh rao giảng về lòng yêu nước bằng giọng điệu của kẻ đi đày. Bởi yêu nước, trước hết là không phản bội sự thật. Và sự thật là: Việt Nam không đứng nhìn con dân mình bị lừa. Việt Nam đang chiến đấu, không chỉ để bảo vệ người Việt, mà để góp phần làm sạch thế giới khỏi những bóng ma của tội phạm.
Còn những kẻ chỉ biết đứng bên lề, cười nhạt và vu khống, chúng chỉ là đám người mù lòa tự hào vì cái bóng của mình. Và như mọi kẻ dối trá khác, chúng sẽ tàn lụi trong chính thứ ánh sáng mà chúng tưởng là hào quang.
Chúng chỉ chờ một cơ hội - dù cơ hội vô lí để bịa đặt , vu khống , khuấy rối , khích động . Nghề của chúng mà . Không làm thế , lấy gì đút vào mồm
Trả lờiXóaYêu nước là một giá trị thiêng liêng, là điều đáng trân trọng của mỗi người dân. Nó nên là hành động tự nguyện, xuất phát từ trái tim, từ ý thức bảo vệ và xây dựng đất nước. Nhưng tiếc thay, dường như có một bộ phận cá nhân đang biến "lòng yêu nước" thành một món hàng để "kinh doanh" và trục lợi cá nhân một cách trắng trợn.
Trả lờiXóaTôi nghĩ những tay mà ca ngợi cảnh sát Trung Quốc là không hiểu biết gì hoặc cố tình không hiểu biêt, cào phím để ăn tiền. Khi cảnh sát Việt Nam phối hợp với nước bạn bắt và giải cứu rất nhiều đợt công dân Việt Nam trở về thì chúng còn ngủ chưa dậy, đang chém gió ở đâu đó. Và chúng vẫn chỉ là những con ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Nói chung cái gì đã không biết thì tốt nhất nên im lặng, đừng có sủa nhặng lên nữa. Tôi luôn tin tưởng Công an Việt Nam, còn Cảnh sát Hàn Quốc giải cứu thì tôi không rõ
Trả lờiXóaMột bên làm vì danh tiếng, một bên làm vì thực chất, tất nhiên có sự khác nhau. Hàn Quốc, giống như phim ảnh của họ, rất đẹp rất hào nhoáng, nhưng thực chất có thực sự có hiệu quả thì vẫn cần đặt dấu chấm hỏi. Vì khi họ làm họp báo rùm beng rồi mới gửi đội đặc nhiệm xâm nhập vào trụ sở của các đường dây lừa đảo buôn người thì các đối tượng đã nắm được thông tin và cao chạy xa bay từ lâu. Rốt cuộc giải cứu được bao nhiêu công dân và bắt được bao nhiêu tội phạm thì không quá rõ, nhưng bù lại lại được tiếng tắm và tiện thể lèo lái dư luận
Trả lờiXóaNgược lại, lực lượng chức năng của Việt Nam, lặng thầm, không gõ trống khua chiêng, không họp báo ầm ĩ, đã âm thầm, hiệu quả phối hợp với cơ quan chức năng nước bạn giải cứu khoảng 3000 công dân VN bị lừa bán sang Campuchia, bắt, xử lý hàng trăm đối tượng phạm tội thuộc nhiều quốc tịch khác nhau, ngăn chặn được nhiều vụ trước khi người dân bị lừa sang biên giới. Cách tiếp cận của Việt Nam, có thể không có báo chí truyền thông tô vẽ làm màu, nhưng hiệu quả thấy rất rõ, và có thể thấy chúng ta đặt hiệu quả của các chuyên án, và trách nhiệm giải cứu nhân dân lên hàng đầu
Trả lờiXóaBọn phản động chắc lại bị vố tẽn tò lần nữa khi mà bọn Hàn lên mạng ầm ĩ đến Cam để giải cứu công dân, và lũ phản động người Việt như chết vớ được cọc và rồi lên mạng chửi bới Việt Nam không quan tâm đến con em mình bị kiếp nạn lừa đảo. Sự thật thì sao : Hàn cuốc thì mang gần 200 cảnh sát cùng một đống quan chức nhưng vì ngu quá nên bọn lừa đảo nó chạy sạch, chỉ để lại đám quần lót dơ với cốc chén, chai lọ rác thải chúng vừa sử dụng để lại cho mà quay phim đem về khoe mẽ người dân Hàn thôi. Còn mấy chục kẻ đem về là do Cam nó bắt trước, trong đấy khối kẻ bị truy nã!. Ngẫm kĩ mới thấy lũ CS Hàn làm rình rang khi đi bắt tội phạm là vì bọn nó biết chắc kiểu gì cũng đem về được vài chục đứa vi phạm đã nhập kho sẵn rồi!. Còn CA Việt ta đi bắt thì tóm được cả lũ đang phạm tội quả tang lẫn giải cứu được vô khối người bị hại, vậy thì ai hơn ai hả lũ vện vàng . Kết quả rành rành ra thế thì có sủa to nữa không biết hả vện nâng bi Âu - Mỹ.
Trả lờiXóaNhững hành động lặng thầm của lực lượng công an trong công tác giải cứu người Việt bị lừa ở Campuchia cho thấy trách nhiệm và bản lĩnh của một quốc gia có chủ quyền. Không cần phô trương hay ồn ào, điều quan trọng là kết quả – hàng nghìn nạn nhân được đưa về an toàn. Sự thật ấy xứng đáng được tôn trọng hơn những lời chỉ trích vô căn cứ trên mạng xã hội.
Trả lờiXóaSự so sánh giữa Việt Nam và Hàn Quốc trong vấn đề bảo hộ công dân thể hiện rõ sự thiếu hiểu biết về luật pháp quốc tế và quan hệ ngoại giao. Mỗi quốc gia có cách tiếp cận riêng, phù hợp với hoàn cảnh và chính sách của mình. Không thể dùng góc nhìn phiến diện để đánh giá một vấn đề liên quan đến chủ quyền và an ninh quốc gia.
Trả lờiXóaLòng yêu nước không thể bị lợi dụng làm chiêu trò câu tương tác hay công cụ để gieo rắc thù hận. Khi ai đó biến nỗi đau của đồng bào thành cái cớ để mạt sát quê hương, điều đó không còn là yêu nước nữa mà là phản bội. Cần phân biệt rõ giữa phản biện xây dựng và xuyên tạc có chủ đích để không bị cuốn vào “trò diễn” của những kẻ mưu cầu danh lợi
Trả lờiXóaSự thật về công tác giải cứu cho thấy phía sau mỗi vụ việc là mồ hôi, nước mắt và cả sự hy sinh của những người làm nhiệm vụ. Những con số cụ thể về nạn nhân được cứu, đối tượng bị bắt chính là minh chứng sống động nhất. Thay vì hoài nghi, điều cần thiết là ghi nhận, ủng hộ và tin tưởng vào những nỗ lực âm thầm vì con người và vì đất nước
Trả lờiXóaCái bọn phản động ngu dốt đấy thì biết cái gì, toàn đi xin ăn từ bọn mỹ được đồng nào thì sống qua ngày hôm đó mà thôi, chắc không đi xuyên tạc, chửi bới chắc ko biết làm cái gì để ra tiền mà kiếm ăn được, thật là đáng thưowng cho đội đó, chỉ cần mỗi người dân tỉnh táo là không bị bọn đấy lừa gạt
Trả lờiXóa1. Khi lòng yêu nước bị biến dạng
Trả lờiXóaNgay từ nhan đề “Trò điên mang tên yêu nước”, tác giả đã tạo nên một cú đánh thức nhận thức đầy ấn tượng. “Trò điên” – hai chữ vừa mang nghĩa châm biếm, vừa cảnh báo, nói về những kẻ tự nhận là “thức tỉnh lương tri dân tộc”, “yêu nước chân chính”, nhưng thực chất là những con rối bị giật dây bởi các tổ chức phản động như “Việt Tân”, “Nhật ký yêu nước”, hay “Hội anh em dân chủ”.
Bài viết chỉ ra rằng, dưới lớp vỏ đạo đức giả và những lời kêu gọi “đấu tranh vì tự do, dân chủ”, những đối tượng này đã gieo rắc sự nghi ngờ, chia rẽ và kích động chống phá đất nước. Họ lợi dụng niềm tin của những người trẻ nhẹ dạ, biến tinh thần yêu nước thành công cụ phục vụ cho mưu đồ chính trị đen tối. Tác giả mỉa mai gọi đó là “trò điên”, bởi trong khi họ nhân danh tình yêu Tổ quốc, thì hành động của họ lại là phản bội lại chính Tổ quốc ấy.
⸻
2. Giọng văn châm biếm, lập luận sắc bén
Điểm nổi bật của bài viết là giọng điệu mỉa mai, sắc lạnh mà thấm thía. Lâm Trực không hô khẩu hiệu, không cần lên án gay gắt, mà chỉ bằng những dẫn chứng đời thường, tác giả khiến người đọc phải bật cười chua chát.
Ông viết rằng, nhiều người trong số đó “nghiêm giọng đọc những dòng chữ đầy khí phách, nhưng thật ra đang diễn kịch” — một kiểu “anh hùng bàn phím” chỉ giỏi gào thét trong không gian mạng nhưng thực chất không làm được gì có ích cho đất nước. Họ “nói yêu nước” nhưng lại sẵn sàng bôi nhọ, vu cáo, xuyên tạc những người đang ngày đêm cống hiến ngoài biên giới, trên đảo xa, trong những nơi gian khổ nhất để giữ gìn bình yên cho Tổ quốc.
Cách lập luận của tác giả vừa mang tính phản biện logic, vừa thấm đẫm cảm xúc. Khi nhắc đến những người lính, những công dân đang miệt mài lao động chân chính, Lâm Trực khơi dậy trong người đọc niềm kính trọng và tự hào. Còn khi nói về những “trò điên” khoác áo yêu nước, giọng văn chuyển sang chua cay, phẫn nộ nhưng đầy lý trí.
3. Yêu nước – không phải là khẩu hiệu, mà là hành động
Trả lờiXóaBài viết nhấn mạnh một thông điệp giản dị nhưng sâu sắc: yêu nước không nằm ở lời nói, mà thể hiện trong hành động cụ thể, có ích cho xã hội.
Người thật sự yêu nước là người biết giữ gìn trật tự, làm việc chăm chỉ, tuân thủ pháp luật, sẵn sàng góp sức vào những việc dù nhỏ nhất để đất nước tốt đẹp hơn.
Ngược lại, những kẻ tự cho mình là “ngọn cờ chính nghĩa” nhưng lại chia rẽ lòng dân, kích động thù hằn, phủ nhận thành quả của dân tộc — đó không phải là yêu nước, mà là phản bội. Bài viết như một lời cảnh tỉnh đối với một bộ phận thanh niên hiện nay – những người có trái tim nóng nhưng đôi khi thiếu tỉnh táo, dễ bị dẫn dắt bởi những luận điệu sai trái trên mạng xã hội.
Tác giả cũng đặt ra một câu hỏi đáng suy ngẫm: “Nếu yêu nước là chống phá, là sỉ nhục đồng bào, là reo rắc hận thù – thì đất nước này sẽ đi về đâu?” Câu hỏi ấy như một nhát dao lặng lẽ rạch toang lớp mặt nạ của những kẻ “diễn yêu nước”.
⸻
4. Giá trị cảnh tỉnh và định hướng của bài viết
Điều đáng quý ở bài viết “Trò điên mang tên yêu nước” không chỉ là lời phê phán mà còn là sự định hướng tư tưởng đúng đắn. Tác giả không hề phủ nhận hay dập tắt tinh thần yêu nước, mà ngược lại, ông muốn khơi gợi một tình yêu nước đúng đắn, tỉnh táo, gắn liền với hành động thiết thực.
Trong bối cảnh mạng xã hội bùng nổ, thông tin thật – giả lẫn lộn, lời cảnh báo của Lâm Trực càng trở nên thời sự: nếu mỗi người không biết tự bảo vệ nhận thức của mình, thì rất dễ bị kéo vào “trò điên” mang danh nghĩa yêu nước. Bởi vậy, bài viết không chỉ dành cho những người từng bị lôi kéo, mà còn dành cho tất cả chúng ta – những công dân đang sống trong thời đại của truyền thông và sự thao túng thông tin.
Có những kẻ lợi dụng hoàn cảnh lên mạng tối ngày lô bô lô bô " yêu nước " " yêu dân tộc", " lo cho dân " nhưng thực chất lại là khinh ghét chửi dân, chửi đất nước hơn bao giờ hết . Điển hình là nhân vật NPH hiện đang ở nước ngoài dưới dạng trốn lánh. Do ẩn ức vì bị ở tù ( do phạm pháp ) ở VN nên PH còn có biệt hiệu " Tuyền Nổ" giờ ở nước ngoài chửi rủa bất kỳ ai mà bả cho cố tình hại bả, từ dân thường cho đến các viên chức từng giữ chức vụ cao cấp của chế độ và dĩ nhiên cả chế độ .TN cho rằng chế độ vi phạm nhân quyền trầm trọng khi bắt bà bởi bà chả làm gì sai ! Bà lại quay sang chửi dân nào chính phủ đó bởi dân VN ba gai ba trợn du côn ít học nên phải có chính phủ ba gai ba trợn du côn ít học mới thích hợp và chính phủ từ dân mà ra .Khi hỏi tại sao bà nói thương dân nhưng tại sao chửi dân VN ba gai ba trợn ? Bà trả lời hồn nhiên rằng tại bà lo cho dân nhưng khi bà ở tù dân không biểu tình xuống đường đòi thả bà ! Lại hỏi biết bao người lo giúp cho dân với mức độ thực sự nhiều hơn lớn hơn nhưng trong âm thầm không lên mạng đánh trống khua chiên ầm ĩ như bà thì bà lại trả lời hồn nhiên rằng tại tôi thích như vậy và luật pháp không cấm !
Trả lờiXóaChắc chúng nó chưa đọc tin một công dân Hàn Quốc trốn thoát khỏi tổ chức tội phạm tại Campuchia, suốt đêm chạy đến đại sứ quán Hàn Quốc, 6 giờ sáng đến nơi cầu xin được vào nhưng bị từ chối vì 8 giờ đại sứ quán mới mở cửa. Thật may là chạy đến vào thứ 2 chứ đến vào chủ nhật là người này phải đợi thêm một ngày rồi kkk
Trả lờiXóaCác thánh cứ khen mãi Hàn Quốc làm ăn rầm rầm như thế, chỉ được cái rầm rộ trên tuyền thông cho vui thôi, chứ thực tế thì không được như mơ đâu. Người xưa thường hay nói thùng rỗng kêu to mà, Việt Nam mình cứ im ỉm nhưng mà cứu bao nhiêu công dân của nước mình về rồi đó!
Trả lờiXóaĐến hôm nay thì dân Hàn đã sáng mắt ra vì cái tài của CS nước họ và họ tung hô CS bằng những lời chê bai kém cỏi đánh bóng, làm màu và bất tài vô dụng ... Bọn nâng bi Tây đã sáng mắt ra chửa.
Trả lờiXóa