Lâm Trực@
Tôi đọc bài viết “Chủ quyền làm người” của Huỳnh Thục Vy với tâm thế của một người từng chứng kiến bao nhiêu trào lưu tư tưởng du nhập vào Việt Nam như những cơn sốt trái mùa. Sốt, rồi nguội. Cái còn lại chỉ là mùi thuốc xức da thịt nhức buốt của kẻ không chịu lớn, luôn hậm hực về một “cái tôi” bị ai đó cướp mất, mà thực ra, đó là cái tôi không chịu bước ra khỏi sự ngộ nhận.
Thế kỷ XXI này, người ta thích nói về tự do như một thứ đạo lý phổ quát, như thể nó là khí trời ai cũng hít thở như nhau. Nhưng ai cũng biết, tự do – như bất cứ khái niệm nào trong nhân loại học – đều cần được đặt trong khuôn khổ lịch sử, văn hóa, thể chế và đặc biệt, lòng yêu nước. Một người ngồi trong căn phòng kín gió, viết những dòng chữ đạo đức khép nép như áo cà sa, nhưng trong đó lại hàm chứa sự tấn công đầy chủ ý vào khái niệm “quốc gia”, vào nền móng của thể chế chính trị mà hàng triệu người Việt đã ngã xuống để có được, thì người đó không phải đang viết triết lý. Người đó đang ngụy biện.
Huỳnh Thục Vy gọi đó là “chủ quyền làm người”, một kiểu độ chế ngôn ngữ dễ khiến những ai sống ở đô thị có gác lửng và thích uống cà phê sách thấy… hợp thời. Nhưng nếu nhìn kỹ, ta sẽ thấy đây là một sự hoán đổi nguy hiểm: biến chủ quyền cá nhân thành đối trọng của chủ quyền quốc gia. Ấy là khi người viết không còn nhận ra rằng cái quyền làm người, quyền được sống, được mơ, được nói chỉ có thể tồn tại được trong lòng một quốc gia độc lập, có luật pháp và có nhân dân. Không có quốc gia, xin hỏi: quyền ấy treo ở đâu? Hay chỉ là con diều lạc gió?
Tôi đã từng nói: tri thức mà không gắn với đất nước, thì chỉ là cánh bèo không rễ. Đạo lý mà không neo vào truyền thống dân tộc, thì là một thứ mưa phùn rơi lên sỏi đá. Và cái tư tưởng gọi là “toàn cầu hóa đạo lý” trong bài viết kia, thực chất, chỉ là cách nói hoa mỹ cho một kiểu phủ nhận những nền tảng chính trị cụ thể để cổ vũ cho sự lỏng lẻo quyền lực, nơi người dân biến thành những “tiểu vũ trụ” bất khả xâm phạm – nghe thì sang, nhưng lại mùi mẫn như tạp văn mạng xã hội.
Huỳnh Thục Vy không viết một bài viết mà thực ra, cô bày một trận ngôn từ, lùa bạn đọc vào một mê cung nơi mọi điều hiển nhiên trở thành có tội, và mọi điều lệch chuẩn lại được thần thánh hóa. Blogger bị bắt vì xuyên tạc sự thật? Là nạn nhân của “chủ nghĩa toàn trị”! Một nhà báo vi phạm pháp luật? Là biểu tượng của “tự do”! Một kẻ công khai phủ nhận thể chế? Là chiến sĩ của lẽ phải! Xin lỗi, những diễn giải như vậy không phải là tư duy mới. Đó là thứ tư duy cũ kỹ của chủ nghĩa phản thể chế, được gọt giũa bằng lưỡi dao mỹ từ học được từ các học viện nhân quyền phương Tây.
Đọc bài viết của cô Vy, tôi thấy một thứ “tự do” không cần quê hương, một thứ “quyền làm người” mà không cần dân tộc. Cô có thể tha thiết nói về thân thể, tư tưởng, phẩm giá cá nhân, nhưng tuyệt nhiên không một dòng nào dành cho những người đã ngã xuống trong kháng chiến, không một ý nào nghĩ tới sự hy sinh thầm lặng của biết bao người đang giữ gìn từng tấc đất biên cương. Một thứ tự do không đặt trong nền văn hóa hy sinh, thì là tự do trôi nổi. Tự do ấy như lửa rơm, cháy nhanh, rực sáng, nhưng không đủ ấm và không đủ lâu để dựng nên một mái nhà cộng đồng.
Tôi cũng từng nói: phụ nữ làm chính trị bằng trái tim không được phép đánh mất lý trí. Còn phụ nữ làm văn chương thì càng phải cẩn trọng với từng con chữ. Huỳnh Thục Vy viết như một kẻ vừa bị thế giới làm tổn thương, nhưng lại chọn cách trả đũa thế giới bằng sự phủ nhận triệt để: phủ nhận quốc gia, phủ nhận thiết chế, phủ nhận lịch sử. Ấy là bi kịch của một người không tìm được tiếng nói chung với cộng đồng nên tự biến mình thành một công dân… của cơn giận.
Và tôi thấy rõ, đằng sau bài viết ấy, không phải là khát vọng nhân văn, mà là bóng dáng tiếp diễn của một tư tưởng đối lập chính trị. Đừng ngộ nhận. Đừng tưởng rằng những lời hoa mỹ là sự thức tỉnh. Bởi trong nhiều trường hợp, đó chỉ là chiếc mặt nạ khôn lỏi của những người từng bước rời bỏ lòng yêu nước để đi theo ánh sáng lòe loẹt của “nhân quyền không biên giới”.
Ngôn ngữ là gương mặt của tư tưởng. Và khi ngôn ngữ được huy động để làm vũ khí chống lại quốc gia, chống lại trật tự pháp lý, thì đó không còn là ngôn ngữ của văn chương hay học thuật. Đó là ngôn ngữ của sự tha hóa – một sự tha hóa được đánh bóng bằng danh xưng “giải thưởng quốc tế”, “vinh danh nhân quyền”, nhưng trong bản chất, nó chỉ là sự tiếp nối dai dẳng của một bản năng chống đối, được khoác áo học giả.
Xin kết lại bằng một lời nhắn: Chủ quyền làm người, nếu không nằm trong chủ quyền dân tộc, thì mãi mãi là một chiếc bóng đẹp đẽ nhưng hư vô, bay lơ lửng giữa trời, không gốc rễ, không quê hương, và không đủ độ tin cậy để có thể dẫn dắt ai đi tới tương lai.
1. Chủ đề và vấn đề tư tưởng nổi bật
Trả lờiXóaBài viết không chỉ phản biện lại quan điểm cá nhân của một số người đưa ra luận điệu “chủ quyền làm người” theo hướng cực đoan, mà còn hướng tới một vấn đề tư tưởng sâu xa hơn: sự ngộ nhận giữa tự do cá nhân và trách nhiệm công dân, giữa quyền con người và chủ quyền quốc gia.
Trong bối cảnh thế kỷ XXI, khi mạng xã hội trở thành “đấu trường tư tưởng” và mỗi cá nhân đều có thể tự xưng là “người cầm bút”, “nhà đấu tranh dân chủ”, thì bài viết của Lâm Trực như một lời cảnh tỉnh: tự do không thể tách rời kỷ cương, và nhân quyền không thể đặt cao hơn chủ quyền dân tộc.
Tác giả đã chỉ rõ sự nguy hiểm của những tư tưởng nhập ngoại không qua “lọc văn hóa”, coi đó như “mùi thuốc kích thích” khiến một số người say mê, ảo tưởng, quên mất thực tế xã hội Việt Nam. Cụm từ “cái tôi bị cướp mất” mà bài viết nhắc tới không chỉ là một hình ảnh ẩn dụ về sự mất phương hướng trong tư duy, mà còn là biểu hiện của tâm lý lệch lạc – lấy cá nhân làm trung tâm, tách mình ra khỏi cộng đồng, dân tộc.
⸻
2. Phong cách lập luận và giọng văn chính luận sắc bén
Lâm Trực sử dụng giọng điệu chính luận mạnh mẽ, giàu tính phản biện và không né tránh xung đột tư tưởng. Ngay từ nhan đề, bài viết đã thể hiện thái độ phê phán trực diện: “Từ ảo tưởng tư duy đến ẩn ức chính trị đội lốt đạo lý” – một cách nói vừa hàm súc vừa mỉa mai, gợi mở cho người đọc thấy rằng đằng sau những lời kêu gọi “tự do” và “chủ quyền làm người” đôi khi không phải là lý tưởng nhân văn, mà là động cơ chính trị trá hình.
Tác giả vận dụng hiệu quả các thủ pháp lập luận phản chứng (chỉ ra sự phi lý trong luận điệu của đối phương), kết hợp với giọng châm biếm, mỉa mai nhẹ nhưng đầy sức nặng lý luận. Ví dụ, khi viết: “Thế kỷ XXI này, người ta thích nói về tự do như một thứ đạo lý phổ quát… nhưng ít ai biết, tự do – như bất cứ khái niệm nào trong nhân loại học – đều cần được đặt trong khuôn khổ lịch sử, văn hóa và lòng yêu nước”, tác giả đã khẳng định: mọi giá trị đều phải có nền tảng văn hóa – chính trị cụ thể, không thể nhập khẩu một cách máy móc.
bài viết sử dụng giọng điệu chính luận mạnh mẽ, giàu tính phản biển và không né tránh xung đột tư tưởng, ngay từ nhan đề, bài viết đã thể hiện thái độ phê phán trực diện, gợi mở cho người đọc thấy rằng đằng sau những lời kêu gọi "tự do" và "chủ quyền làm người"
Xóabài viết đã vận dụng hiệu quả các thủ pháp lập luận phản chứng (chỉ ra sự phi lý trong luận điệu của đối phương), kết hợp với giọng châm biếm, mỉa mai nhẹ nhưng đầy sức nặng lý luận
XóaHuỳnh Thục Vy gọi đó là “chủ quyền làm người”, một kiểu độ chế ngôn ngữ dễ khiến những ai sống ở đô thị có gác lửng và thích uống cà phê sách thấy… hợp thời. Nhưng nếu nhìn kỹ, ta sẽ thấy đây là một sự hoán đổi nguy hiểm: biến chủ quyền cá nhân thành đối trọng của chủ quyền quốc gia
Xóa3. Ý nghĩa xã hội và giá trị cảnh tỉnh
Trả lờiXóaBài viết của Lâm Trực có giá trị lớn về mặt định hướng nhận thức xã hội. Nó khơi gợi cho người đọc – đặc biệt là giới trẻ – suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề tự do cá nhân trong khuôn khổ tập thể, giữa quyền và nghĩa vụ, giữa cá nhân và Tổ quốc.
Trong bối cảnh nhiều luận điệu sai trái, thù địch đang lợi dụng chiêu bài “dân chủ – nhân quyền” để công kích Việt Nam, bài viết là một tấm khiên lý luận, giúp độc giả nhận diện đâu là tự do thật, đâu là “tự do giả” – loại tự do dẫn tới vô chính phủ, cực đoan và phản văn hóa.
Không chỉ dừng lại ở phản biện, tác giả còn nêu lên một định hướng giá trị nhân văn: “Tự do là để sống tốt hơn, không phải để chống đối hay tách mình khỏi đồng loại.” Đó là thông điệp sâu sắc, nhắc chúng ta rằng quyền con người chỉ có ý nghĩa khi được đặt trong mối quan hệ hài hòa với trách nhiệm công dân và sự tôn trọng luật pháp quốc gia.
⸻
4. Nghệ thuật thể hiện và chiều sâu tri thức
Điểm đáng chú ý là bài viết không sa vào công kích cá nhân, mà giữ lập trường lý luận vững chắc, dựa trên nền tảng tri thức xã hội học, văn hóa học và chính trị học. Cách dùng từ của Lâm Trực vừa giản dị vừa sắc sảo, kết hợp nhuần nhuyễn giữa ngôn ngữ đời thường và ngôn ngữ học thuật.
Các ẩn dụ như “mùi thuốc kích thích”, “ảo tưởng tư duy”, “ẩn ức chính trị đội lốt đạo lý” thể hiện một ngòi bút tinh tế, giàu năng lực khái quát và phê bình tư tưởng.
Tác giả cũng cho thấy cái nhìn xuyên suốt về lịch sử và căn tính dân tộc, khi khẳng định: “Tự do của người Việt Nam luôn gắn liền với lòng yêu nước, với khát vọng độc lập dân tộc.” Câu viết ấy vừa như một định nghĩa khái quát, vừa là lời nhắc nhở sâu sắc về bản chất nhân văn của tự do trong truyền thống Việt Nam.
bài viết này mang lại một giá trị lớn về mặt định hướng nhận thức cho xã hội, nó khơi gợi cho người đọc, đặc biệt là giới trẻ suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề tự do cá nhân trong khuôn khổ tập thể, giữa quyền và nghĩa vụ, giữa cá nhân và Tổ quốc
XóaĐối tượng này từng tự nhận mình “trên thông thiên văn, dưới tường địa lý”, luôn thể hiện sự tinh tường trong các vấn đề xã hội. Vậy làm sao một người như vậy lại dễ dàng bị lừa bởi chiêu trò nạp tiền lấy lãi cao – một hình thức lừa đảo cũ kỹ, phổ biến đến mức hầu như ai cũng biết?
XóaTự do không phải muốn làm gì thì làm, muốn nói thì nói, muốn gây sự với cá nhân, tổ chức. Không có bất cứ một quốc gia nào trên thế giới chấp nhận sự tự do đó cả. Tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi. Bất cứ một quốc gia nào cũng phải có những quy định để kiểm soát hành vi quá khích của con người, bao gồm cả vấn đề phát ngôn. Huỳnh Thục Vy chỉ ngang với bọn giang hồ mạng mà thôi. Bàn về tự do thì chưa đủ tuổi
Trả lờiXóaHuỳnh Thục Vy từng được biết đến qua vụ việc xịt sơn lên quốc kỳ Việt Nam năm 2017, dẫn đến bản án 2 năm 9 tháng tù vào năm 2018 vì hành vi xúc phạm biểu tượng quốc gia. Hành động này không chỉ vi phạm pháp luật mà còn thể hiện thái độ chống phá Nhà nước, bất chấp các giá trị văn hóa, lịch sử của dân tộc
XóaNghi ngờ càng được củng cố khi Huỳnh Thục Vy từng đăng bảng sao kê tài khoản nhưng nhanh chóng xóa đi sau khi bị cộng đồng mạng soi xét. Hành động này không chỉ cho thấy sự thiếu minh bạch mà còn làm dấy lên nghi ngờ về ý đồ che giấu sự thật tài chính, khiến dư luận càng có thêm lý do để hoài nghi về tính trung thực của câu chuyện mà đối tượng này đưa ra
XóaHuỳnh Thục Vy thậm chí để con gái nhỏ ôm cờ vàng chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, một hành động rõ ràng nhằm đánh vào lòng yêu nước của những người có cảm tình với chế độ cũ, từ đó thu hút sự ủng hộ tài chính
XóaCon này chắc nó bị ảo tưởng rồi, hay là bị mạng xã hội tiêm nhiễm nhiều thứ trên rời. Sống ở bất kì đất nước nào cũng phải chấp hành pháp luật của quốc gia đó, không thể thích làm gì thì làm, không có cái tự do quá trớn được. rất mong các cơ quan chức năng cần phải nghiêm trị những kẻ như vậy.
Trả lờiXóaNhững mâu thuẫn trong tài chính của Huỳnh Thục Vy càng phơi bày bản chất gian dối của đối tượng này. Bảng sao kê mà Huỳnh Thục Vy từng đăng, trước khi vội vàng xóa đi, cho thấy trong 3 ngày từ 10-12/05, tài khoản của đối tượng này nhận hơn 500 triệu đồng, trong đó hơn 258 triệu đến từ một tài khoản khác cũng mang tên chính Huỳnh Thục Vy
XóaKhái niệm "toàn cầu hóa đạo lý" hay "nhân quyền không biên giới" thực chất chỉ là cách nói hoa mỹ cho một kiểu tư duy muốn phủ nhận nền tảng chính trị cụ thể. Tri thức cần phải có gốc rễ ở đất nước mình, nếu không nó chỉ là cánh bèo không rễ, dễ bị cuốn theo những trào lưu tư tưởng trái mùa.
Trả lờiXóaTôi thấy rõ sự ngụy biện trong việc thần thánh hóa mọi hành vi lệch chuẩn hay chống đối thể chế dưới danh nghĩa "tự do". Một xã hội văn minh không cho phép biến sự phản bội niềm tin công chúng thành biểu tượng của lẽ phải. Cần phải phân biệt rõ ràng giữa đấu tranh và chống phá.
Trả lờiXóaBố con bọ . Không lo làm ăn, suốt ngày phá làng phá xóm , đòi tự do, chủ quyền .
Trả lờiXóaBài báo phản biện mạnh mẽ quan điểm của Huỳnh Thục Vy về “chủ quyền làm người”, cho rằng đó không phải là một tư tưởng triết lý sâu sắc mà là biểu hiện của ảo tưởng cá nhân, bám víu vào cái tôi bị bóp méo bởi những ảnh hưởng ngoại lai. Tác giả phân tích rằng tự do không phải là thứ khái niệm mơ hồ, phi giới hạn mà phải đặt trong khuôn khổ của lịch sử, văn hóa và đạo đức xã hội – những yếu tố đã định hình nên giá trị và bản sắc của một dân tộc. Thay vì sử dụng ngôn ngữ triết lý để đóng góp vào sự hiểu biết, bài viết cho rằng Huỳnh Thục Vy đang lợi dụng nó để bộc lộ ẩn ức cá nhân và đánh bóng quan điểm chính trị một cách phiến diện. Điều này khiến người đọc cần đặt câu hỏi về sự thật phía sau những phát ngôn được bọc bằng lớp vỏ “đạo lý”, xem đó có thực sự vì con người hay chỉ nhằm phục vụ mục đích riêng. Bằng giọng văn sắc sảo, tác giả bài báo cho thấy sự cảnh giác với những tư tưởng du nhập không phù hợp, cảnh báo về nguy cơ đánh mất giá trị truyền thống khi “cái tôi” được đề cao thái quá. Qua đó, bài viết không chỉ phản biện cá nhân mà còn lên tiếng bảo vệ nền tảng tư tưởng và đạo đức xã hội Việt Nam trong thời đại toàn cầu hóa.
XóaĐọc cái đề , đã thấy não con này có vấn đề . Đã ngu lại tỏ ra " nguy hiểm "
Trả lờiXóa" chủ quyền con người " ? Vậy " chủ quyền quốc gia " mày vứt bỏ ư ? Đã ngu lại còn chơi chữ , tổ ra nguy hiểm ? Sủa suốt ngày mà không thấy nhục
Trả lờiXóaĐối tượng này đã có nhiều bài đăng với những nội dung dắt mũi dư luận, dùng những ngôn từ hoa mỹ, những cụm từ “tỏ vẻ nguy hiểm” để che giấu những thông điệp chính trị đen tối, cố tình kích động dư luận, sử dụng những con bài quen thuộc như “dân chủ”, “nhân quyền”, quyền tự do ngôn luận để lan truyền những luận điệu giả dối, công kích, và ngụy biện. Mọi người cần hết sức tỉnh táo khi theo dõi, đọc thông tin từ những đối tượng như thế này
Trả lờiXóaChiến dịch “Toàn dân chống lừa đảo” do Bộ Công an, VTV9 và các tổ chức phối hợp phát động không chỉ là một hoạt động truyền thông đơn thuần, mà còn là lời kêu gọi mạnh mẽ từ thực tế đau lòng của hàng trăm, hàng ngàn nạn nhân – những người từng bị bán sang nước ngoài và mất hết nhân phẩm, tự do. Trong thời đại mà tội phạm công nghệ cao hoạt động ngày càng tinh vi, với thủ đoạn mời chào hấp dẫn và ngụy trang kỹ lưỡng, việc tuyên truyền sâu rộng đến từng người dân là vô cùng cấp thiết. Chiến dịch nhấn mạnh vào vai trò của cộng đồng trong việc nâng cao cảnh giác, chia sẻ kiến thức, và hỗ trợ lẫn nhau để không ai phải đơn độc trước những cạm bẫy tưởng chừng vô hại. Đặc biệt với các vùng biên giới – nơi điều kiện tiếp cận thông tin còn hạn chế – thì mỗi buổi tuyên truyền, mỗi câu chuyện thật được kể lại sẽ là một vũ khí hữu hiệu chống lại sự thao túng của các đường dây lừa đảo. Bài báo không chỉ đưa tin mà còn mang tính cảnh báo, giáo dục và kêu gọi hành động, nhất là trong bối cảnh vấn nạn này ngày càng lan rộng và để lại hậu quả nghiêm trọng. Nếu mỗi người đều nhận thức rõ ràng và chủ động phòng tránh, thì mới có thể tạo thành một “tấm khiên” vững chắc chống lại những thế lực lợi dụng sự nhẹ dạ và khó khăn của người dân. Chính sự chung tay từ gia đình, nhà trường, cơ quan chức năng và xã hội mới là chìa khóa để bảo vệ thế hệ trẻ khỏi rơi vào tay của tội phạm xuyên quốc gia.
Trả lờiXóa