Lâm Trực@
Buổi sáng hôm đó, mưa Nghệ An rớt lộp độp như gõ cửa sổ. Cái lạnh ngấm qua tường, len cả vào tiếng trẻ con khóc thét trong phòng sơ sinh. Mấy chị điều dưỡng vẫn đi nhẹ, nói nhỏ. Người ta làm nghề này quen rồi, quen cả mùi thuốc sát trùng lẫn những cơn nấc yếu ớt của những sinh linh bé tí vừa chào đời. Nhưng cái ác thì chẳng báo trước bao giờ. Nó bước vào, y như một cơn gió lạ, mang theo dao, máu và tiếng thét.
Anh chồng trẻ, Bàn Văn Vỹ, người Bắc Ninh, vào thăm vợ sinh đôi. Nhiều đêm mất ngủ, mắt thâm, thần kinh căng như sợi dây đàn. Anh ta cầm con dao gọt trái cây, lưỡi sáng loáng. Không ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy ánh dao loang loáng, tiếng khóc của trẻ lẫn tiếng người la. Khi bình yên trở lại, sàn nhà lấm máu, bảy người bị thương.
Chị Nguyễn Thùy Trang bị đâm mười một nhát. Máu tràn phổi, vết thương ngang cổ, ngực. Người ta khiêng chị đi cấp cứu, áo blouse trắng đỏ loang. Vẫn có người kể, trước khi ngã, chị còn cố chắn cửa, không cho hắn xông vào nơi hai đứa trẻ sinh non đang thở máy. Chị Hồng – đồng nghiệp của chị – ôm lấy một đứa bé, chạy như ma đuổi xuống cầu thang, tim đập dồn dập mà tay vẫn giữ chặt, sợ buông ra là mất. Còn cô Nhung, học viên thực tập, bị đâm ba nhát mà vẫn cố giành lại đứa nhỏ từ tay kẻ điên.
Người ta bảo, Vỹ chỉ là một người chồng thương vợ, thương con đến hóa dại. Vợ sinh đôi, con yếu, nằm trong lồng ấp. Nhiều ngày thức trắng, nghe ai đó nói bâng quơ về chuyện “nhầm con”, thế là đầu óc rối tung, nghi ngờ, rồi sợ hãi, rồi giận dữ. Cái giận ấy lớn dần, hóa ra bạo lực. Một cơn điên bất ngờ khiến cả thế giới xung quanh nhuộm đỏ.
Sau vụ đó, người ta thấy thương nhiều hơn giận. Thương những điều dưỡng quấn băng trắng mà vẫn cúi đầu cảm ơn. Thương cả người đàn ông không biết cách yêu thương cho đúng, để rồi lạc mất mình trong bóng tối.
Ngày 28 tháng Mười, Bộ Y tế và UBND tỉnh trao bằng khen. Mấy chị điều dưỡng mặc áo trắng tinh, tóc cột gọn. Vết thương vẫn còn đó, nhưng nụ cười đã trở lại. Khi Thứ trưởng Bộ Y tế trao bằng, ông nói rằng hành động của họ là “phẩm chất cao đẹp của người thầy thuốc”. Nhưng ai nhìn thấy ánh mắt họ mới hiểu: có thứ cao đẹp hơn cả huân chương, là khi con người ta dám quên thân mình vì người khác.
Ông Lê Hồng Vinh, Chủ tịch UBND tỉnh Nghệ An tặng Bằng khen cho nữ điều dưỡng Nguyễn Thị Nhung (Bệnh viện đa khoa Đô Lương, học viên) bị thương vùng lưng và cánh tay (Ảnh: Nguyễn Phê).
Sau buổi lễ, Thứ trưởng đến bệnh viện thăm các chị. Ông siết tay, hỏi han, còn chị Trang chỉ hỏi lại: “Các bé sao rồi hả anh?” Một câu hỏi nhỏ mà làm nhiều người rưng rưng. Bởi giữa cơn bão điên của đời, có người vẫn chỉ nghĩ về sự sống mong manh của người khác.
Tôi nghĩ, những người đàn bà ở phòng trắng ấy, họ không hùng vĩ đâu. Họ chỉ như ngọn đèn dầu trước gió, run rẩy mà vẫn cháy. Sau vụ việc, họ lại về với công việc thường ngày – thay bỉm, lau trán, ru trẻ, dỗ những người mẹ mới sinh còn run rẩy vì sợ. Bệnh viện lại có mùi quen thuộc, mùi thuốc sát trùng và sữa. Nhưng trong ánh sáng đèn vàng hắt lên bức tường trắng ấy, ta sẽ thấy một điều gì đó không tắt – niềm tin rằng, con người vẫn còn nhân hậu.
Có lẽ vài năm nữa, hai đứa trẻ sinh đôi kia sẽ lớn lên, chẳng nhớ gì về buổi sáng đầy dao ấy. Nhưng người đời sẽ kể cho chúng nghe, rằng có những người đàn bà đã chắn thân mình để giữ cho hơi thở của chúng không tắt. Không phải phép màu nào cả, chỉ là chút tình thương mộc mạc, như cánh tay người mẹ dang ra giữa gió, ôm trọn lấy sinh linh bé nhỏ mà bảo: “Không sao đâu, có chị đây.”
Và ở nơi hành lang bệnh viện ấy, đêm nào đó, nếu bạn đi ngang, bạn sẽ thấy một người đàn bà vẫn ngồi nhìn qua lớp kính – ánh mắt dịu như sương – canh giấc ngủ cho những đứa trẻ chưa biết nói. Ở đó, bão đã đi qua, chỉ còn lại những người đàn bà biết yêu thương bằng cả sinh mệnh của mình.
.webp)
.webp)
Vô cùng cảm phục và biết ơn sự dũng cảm phi thường của các chị y tá, điều dưỡng Bệnh viện Sản Nhi Nghệ An, đặc biệt là chị Nguyễn Thùy Trang và các đồng nghiệp. Hành động xả thân, chấp nhận nguy hiểm với 11 nhát đâm để bảo vệ bệnh nhân, đặc biệt là các cháu sơ sinh, đã chứng minh rõ nét tinh thần "Lương y như từ mẫu" và sự tận tâm tuyệt đối với nghề.
Trả lờiXóaSự kiên cường và phản ứng nhanh chóng của đội ngũ điều dưỡng Khoa Sơ sinh Bệnh viện Sản Nhi Nghệ An đã cứu sống nhiều sinh mạng. Trong khoảnh khắc sinh tử, các chị không hề chùn bước, dùng chính thân mình làm lá chắn bảo vệ. Tấm lòng nhân ái và sự dũng cảm này thật sự lay động mọi người. Xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất và cầu chúc các chị sớm hồi phục sức khỏe.
Trả lờiXóaXin cúi mình trước sự dũng cảm và hy sinh của các y tá, điều dưỡng Nghệ An. 11 nhát đâm không thể làm lu mờ đi ánh sáng của lòng nhân ái và trách nhiệm. Các chị đã làm nên điều kỳ diệu. Cảm ơn các chị rất nhiều! Mong rằng các cơ quan chức năng sẽ có những hình thức khen thưởng và bảo vệ xứng đáng cho những hành động cao đẹp này
Trả lờiXóaHành động anh hùng của các chị điều dưỡng Bệnh viện Sản Nhi Nghệ An thật sự khiến chúng ta phải suy ngẫm. Không chỉ chiến đấu với bệnh tật, giờ đây họ còn phải đối mặt với bạo lực ngay trong môi trường làm việc. Cảm ơn các chị đã dũng cảm làm "lá chắn sống" bảo vệ bệnh nhân. Rất mong cơ quan chức năng cần tăng cường an ninh bệnh viện mạnh mẽ hơn nữa để những "thiên thần áo trắng" được an toàn khi thực hiện sứ mệnh cao cả của mình.
Trả lờiXóaCâu chuyện về điều dưỡng Nguyễn Thùy Trang và các đồng nghiệp là minh chứng cho tinh thần đoàn kết và tương trợ tuyệt vời của đội ngũ y tế. Khi một người gặp nguy hiểm, những người khác đã không ngần ngại lao vào can ngăn, cùng nhau giành lại sự sống cho bệnh nhi. Sự dũng cảm tập thể này là bài học lớn về lòng nhân ái.
Trả lờiXóaXin gửi lời tri ân sâu sắc và chúc tất cả các nạn nhân nhanh chóng ổn định sức khỏe, cả về thể chất lẫn tinh thần. Đó không chỉ là trách nhiệm nghề nghiệp, mà là tình người vô bờ bến. Cảm ơn vì đã không bỏ cuộc, cảm ơn vì đã chiến đấu! Mong rằng nỗi đau này sẽ được bù đắp bằng sự quan tâm, tôn vinh và tình yêu thương của xã hội.
Trả lờiXóaĐiều dưỡng Nguyễn Thùy Trang, chị đã phải chịu đựng những vết thương khủng khiếp, nhưng tinh thần quả cảm của chị đã cứu được nhiều mạng sống vô tội. Chị không chỉ là một điều dưỡng viên mà còn là một chiến binh thực thụ. Cầu chúc cho chị có được quá trình hồi phục tốt nhất, cả về sức khỏe và tinh thần. Toàn xã hội đang dõi theo và luôn ủng hộ chị!
Trả lờiXóaMong là các chị điều dưỡng sẽ mau bình phục để có thể tiếp tục cống hiến cho đất nước, rất cảm ơn chị đã rất dũng cảm, đây là một tấm gương sáng đáng để tuyên dương. Đồng thời mong các cơ quan chức năng cần xử lý các đối tượng đã hành hung và cần có biện pháp để bảo vệ các y bác sĩ.
Trả lờiXóaHành động quên thân mình để chắn chắn bảo vệ sinh linh bé bỏng giữa cơn điên loạn là minh chứng rực rỡ nhất cho y đức và lòng trắc ẩn. Sự hy sinh ấy không chỉ đáng được tôn vinh bằng bằng khen, mà còn là ngọn hải đăng về tinh thần trách nhiệm trong nghề nghiệp. Nó khẳng định rằng, trong công việc cứu người, tính mạng của bệnh nhân luôn là ưu tiên tuyệt đối.
Trả lờiXóaVụ việc bạo lực nghiêm trọng này cho thấy tình trạng mất an toàn đáng báo động tại các cơ sở y tế, nơi vốn dĩ phải là nơi an toàn nhất. Cần phải có những biện pháp bảo vệ cứng rắn hơn, không chỉ là camera hay khóa cửa, để đảm bảo nhân viên y tế không phải đánh đổi máu xương khi làm nhiệm vụ. Môi trường làm việc của họ phải được bảo vệ nghiêm ngặt hơn.
Trả lờiXóaÁnh mắt của nữ điều dưỡng Nguyễn Thùy Trang khi bị thương nặng vẫn chỉ lo lắng hỏi: "Các bé sao rồi?" là hình ảnh lay động nhất về sự tận tâm vô bờ. Tình thương mộc mạc, quên mình vì người khác ấy đáng trân trọng gấp vạn lần mọi danh vọng hay vật chất. Đó là chất keo giữ cho niềm tin nhân loại không bị vụn vỡ.
Trả lờiXóaNguyên nhân sâu xa của hành vi bạo lực (người cha bị căng thẳng, nghi ngờ) cũng là lời nhắc nhở về gánh nặng tâm lý và sự thiếu hỗ trợ sau sinh cho cả gia đình. Cần phải có các chương trình chăm sóc sức khỏe tâm thần và tư vấn kịp thời để ngăn chặn những bi kịch bộc phát từ sự tuyệt vọng. Sự cảm thông và hỗ trợ xã hội cũng là một phần của phòng tuyến an toàn.
Trả lờiXóaRất mong cơ quan chức năng cần xử lý nghiêm khắc hành vi bạo hành, đồng thời tăng cường các biện pháp bảo vệ để lực lượng y tế luôn được an tâm thực hiện sứ mệnh cao cả của mình.
Trả lờiXóa