Chia sẻ

Tre Làng

Lời cảnh tỉnh từ những ngòi bút lạc đường

Lâm Trực@

Trong một thời gian dài, nghề báo ở nước ta vẫn được nhắc đến với niềm tự hào – nơi có những con người sẵn sàng dấn thân, gõ từng cánh cửa, lắng nghe hơi thở của đời sống để viết ra những sự thật có ích cho cộng đồng. Nhưng đôi khi, giữa những ngòi bút tận tụy, lại len lỏi vài con sâu làm rầu cả nồi canh. Vụ án vừa được khởi tố ở Phú Quốc là một minh chứng buồn như thế.

Bốn phóng viên: Trần Tam Điệp, Vũ Văn Nam, Lê Nam Trung, và Lê Tiến Phong, từng làm việc ở những cơ quan báo chí có tên tuổi. Họ lẽ ra phải là người giữ ngọn đèn soi sáng sai phạm. Nhưng trong cơn lốc của lòng tham, ngọn đèn ấy đã tắt. Thay vì kiên định với sự thật, họ chọn con đường thương lượng, biến sự im lặng thành món hàng có giá. Những phóng sự lẽ ra phải để cảnh tỉnh xã hội, lại trở thành công cụ dọa nạt, để rồi mỗi thước phim lên sóng đồng nghĩa với một cuộc mặc cả.

Bị can 
Lê Nam Trung tại cơ quan công an. Ảnh: Công an An Giang

Một doanh nghiệp ở Phú Quốc, vốn đã sai phạm khi dựng dự án “ma” để phân lô bán nền, lại rơi vào vòng tay của những “nhà báo” ấy. Một lần, rồi hai lần, hàng trăm triệu đồng đã đổi chủ. Thậm chí, đất đai cũng được dùng để trả cho sự im lặng. Ngòi bút – vốn được coi là thanh gươm bảo vệ công lý – nay hóa thành chiếc chìa khóa mở cánh cửa tham vọng riêng.

Nhưng không có sự giả dối nào kéo dài mãi. Cơ quan điều tra tỉnh An Giang kiên trì, lặng lẽ thu thập chứng cứ, rồi từng bước phơi bày sự thật. Hai phóng viên bị bắt giam. Một người bị cấm rời khỏi nơi cư trú. Một người bỏ trốn và đang bị truy nã. Cuối cùng, tấm mặt nạ cũng rơi xuống.

Phía sau vụ án là một vết xước trong lòng công chúng. Người đọc, khán giả, những người từng đặt niềm tin vào báo chí, không khỏi ngậm ngùi. Nhưng cũng phía sau vụ án ấy, ta nhận ra sự nỗ lực chuyên nghiệp và thầm lặng của lực lượng điều tra. Chính họ đã giữ cho cán cân công lý không bị nghiêng ngả, cho niềm tin không hoàn toàn vụn vỡ.

Câu chuyện này, hơn cả một bản tin pháp luật, là một lời cảnh tỉnh. Những ai còn nuôi ý định làm giàu bằng trò tống tiền dưới danh nghĩa cầm bút, hãy soi mình vào kết cục của nhóm phóng viên này. Sự tha hóa có thể đem lại tiền bạc trong chốc lát, nhưng cái giá phải trả là danh dự, sự nghiệp và tự do. Nghề báo không có chỗ cho những kẻ rao bán lương tâm.

Và sau tất cả, điều còn lại vẫn là niềm mong mỏi: nghề báo, dẫu đôi khi vướng những vụ việc đau lòng, vẫn cần giữ được ánh sáng. Bởi chỉ khi ánh sáng còn, người dân mới còn niềm tin, và xã hội mới còn hy vọng.

8 nhận xét:

  1. Trong xã hội, báo chí vốn được coi là “người gác cổng thông tin”, là cầu nối giữa sự thật và công chúng. Người phóng viên phải là người thắp sáng lương tri, phản ánh chân thực đời sống, đấu tranh với cái sai, cái xấu để bảo vệ công bằng và lan tỏa giá trị tốt đẹp. Thế nhưng, thực tế đôi khi lại xuất hiện những trường hợp nhà báo bị cám dỗ bởi lợi ích cá nhân, chạy theo đồng tiền mà đánh mất đi bản chất thiêng liêng của nghề.

    Bài viết nêu trường hợp bốn phóng viên từng làm việc ở các cơ quan báo chí có tên tuổi, thay vì giữ gìn “ngọn đèn soi sáng xã hội”, họ đã để ngọn lửa tham lam cuốn đi, sử dụng nghề nghiệp như một công cụ trục lợi. Điều này không chỉ làm hoen ố hình ảnh báo chí, mà còn gây mất niềm tin của nhân dân vào một trong những trụ cột của nền dân chủ và xã hội văn minh.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cơ quan điều tra cáo buộc, cuối năm 2021, nhóm phóng viên này biết thông tin Công ty LHD đang phân lô, bán nền trái phép tại Phú Quốc. Sau khi bàn bạc, Nam hẹn gặp đại diện doanh nghiệp, đe dọa đòi 300 triệu đồng để không đưa tin sai phạm nhưng bị từ chối

      Xóa
    2. Liên quan vụ án, hàng loạt lãnh đạo xã, cán bộ địa chính, cán bộ quản lý rừng ở Phú Quốc cũng bị khởi tố do đã nhận tiền, quà "lót tay" của doanh nghiệp để bỏ qua sai phạm. Mở rộng điều tra, nhà chức trách phát hiện hành vi của các phóng viên Nam, Trung, Phong, Điệp. Công an đề nghị ai là bị hại của những này cần trình báo với cơ quan điều tra

      Xóa
  2. Điều đáng suy ngẫm là, mỗi nhà báo đều ý thức được sức mạnh của ngòi bút – nó có thể nâng đỡ, bảo vệ con người, nhưng cũng có thể hủy hoại thanh danh, sự nghiệp, thậm chí số phận một ai đó. Khi ngòi bút bị lạc hướng, sự thật bị bóp méo, công chúng sẽ trở thành nạn nhân đầu tiên. Và nghiêm trọng hơn, nó làm xói mòn niềm tin xã hội, vốn là chất keo kết dính cộng đồng.

    Từ sự việc này, chúng ta thấy rõ một bài học: đạo đức nghề nghiệp phải được đặt lên hàng đầu. Báo chí cần những ngòi bút trong sạch, dũng cảm, kiên định với sự thật. Bản thân mỗi nhà báo cũng phải tự rèn luyện bản lĩnh, chống lại cám dỗ, giữ trọn lời thề với nghề và trách nhiệm với nhân dân.

    Bình luận về bài viết, có thể khẳng định: đây không chỉ là sự cảnh tỉnh cho những người đã sa ngã, mà còn là lời nhắc nhở sâu sắc cho tất cả những ai đang và sẽ cầm bút. Muốn giữ vững niềm tin của xã hội, báo chí phải luôn là “ngọn hải đăng” soi sáng, không được biến thành công cụ đen tối phục vụ lợi ích cá nhân.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hiện, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh An Giang đã khởi tố, tạm giam đối với Nam, Trung; ra lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú đối với Phong để điều tra về tội “Cưỡng đoạt tài sản”. Riêng Điệp đã bỏ trốn, Cơ quan Công an đã ra quyết định truy nã đối với Điệp

      Xóa
  3. 100 năm báo chí cách mạng Việt Nam đã diễn ra và chúng ta thật tự hào với nghề báo đồng hành cùng hành trình độc lập, tự do, xây dựng chủ nghĩa xã hội của dân tộc. Bên cạnh đó, vẫn có những nhà báo lầm đường lạc lối, bán linh hồn cho đồng tiền để đưa các thông tin sai sự thật hoặc lợi dụng nghề báo để ăn tiền. Chính họ là con sâu làm rầu nồi canh ảnh hưởng đến nghề báo.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khi ngòi bút – biểu tượng cho công lý và sự thật – bị biến thành công cụ để mặc cả và tống tiền, thì đó là hồi chuông báo động cho toàn ngành truyền thông và báo chí. Những phóng viên từng đứng ở tuyến đầu thông tin, từng được người dân tin tưởng để nói lên sự thật, nay lại trở thành bị can vì biến sự im lặng thành “món hàng có giá”. Hành động ấy không chỉ làm mất đi niềm tin của công chúng mà còn phủ bóng đen lên hình ảnh của hàng ngàn nhà báo đang ngày đêm tác nghiệp vì lẽ phải. Báo chí không thể là nơi dung dưỡng những kẻ đánh đổi đạo đức lấy tiền bạc, càng không thể là công cụ của sự đe dọa. Vụ việc ở Phú Quốc cần được nhìn nhận như một “liều thuốc đắng” để ngành báo soi lại mình. Cần có những chuẩn mực và ranh giới đạo đức rõ ràng hơn cho những người làm báo. Bởi vì, một khi con chữ bị bán rẻ, thì xã hội sẽ mất đi tiếng nói trung thực nhất.

      Xóa
  4. . Sự kiện bốn phóng viên bị khởi tố tại Phú Quốc không chỉ là cú sốc đối với ngành báo chí, mà còn là lời cảnh tỉnh sâu sắc cho những ai đang cầm bút với mục đích sai lạc. Trong một xã hội mà báo chí được xem là cầu nối giữa người dân và sự thật, việc một số nhà báo dùng quyền lực ngòi bút để trục lợi cá nhân đã phản bội hoàn toàn sứ mệnh cao cả của nghề. Họ không còn là người soi sáng bóng tối, mà trở thành kẻ lợi dụng sự thật để tống tiền và đe dọa, làm xói mòn niềm tin công chúng. Đây là một hành vi không chỉ vi phạm pháp luật, mà còn làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của toàn bộ giới báo chí chân chính. Một vài "con sâu" có thể phá hỏng cả "nồi canh" niềm tin đã gây dựng qua nhiều thế hệ. Điều cần thiết lúc này là sự thanh lọc, minh bạch và tăng cường đạo đức nghề nghiệp trong môi trường làm báo. Đừng để ngọn đèn chân lý bị dập tắt bởi những bàn tay nhúng chàm.

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog