Chia sẻ

Tre Làng

CẢM NHẬN VỀ THẰNG BÉ "ĂN XIN"

“Cái nắng nóng của trời Sài Gòn vào buổi trưa làm con ngừơi ai cũng khó chịu, tôi đang chạy xe trên đường về Chùa cho kiệp giờ Ngọ. Đến ngã tư, mọi người dừng xe vì đèn đỏ, trong lề có một ai đó đang cố gắng chen mình qua những chiếc xe máy để ra phía ngoài. Bỗng…!
- Sư Cô ơi cho con xin mấy ngàn, Con đói !
Một giọng khàn khàn, run run làm Tôi giật mình. Quay lại, trước mắt tôi lúc này là một cậu bé gầy teo tóp, nhếch nhác cố ngước lên nhìn cô, tay bưng cái mũ lá rách, bên trong không có đồng tiền nào.
- Sư ơi làm ơn...!
Giọng cậu bé vẫn khẩn khoản. Cậu bé nhìn tôi ánh mắt van xin. Bần thần một lát rồi tôi chợt ngước lên nhìn đồng hồ giao thông chỉ còn mười mấy giây thôi, Tôi vội lấy từ trong túi áo ra lúc này thật sự tôi cũng không có tiền, chỉ có được mười mấy ngàn và đặc biệt là một vĩ kẹo. Tôi nhanh tay đặt lên đôi bàn tay lấm lem của em.
- Con cám ơn Sư Cô nha!.
Rồi nhanh chân chen qua những dòng xe để chạy vào lề.
Rồi 2..1..0 đèn xanh báo hiệu. Tôi lên ga và chạy tiếp, thật sự lúc này tôi cũng chưa hiểu được chuyện gì những người ăn xin đâu phải là lần đầu tôi gặp nhưng lần này sao làm tôi thấy đau đau trong lòng. Chạy xe đi xa một hồi, lúc này trong lòng tôi thầm nghĩ, cậu bé này trạc tuổi em mình ở nhà mà đã phải đi ăn xin kiếm sống, tha phương cầu thực. Không biết con cái nhà ai, gia cảnh thế nào mà bố mẹ lại để con vất vưởng đi ăn xin, chịu khổ, không biết nó có đi học không đây. Nếu như lúc nảy trong túi tôi có nhiều hơn số tiền đó không phải chỉ là mười mấy ngàn và kẹo thôi, thì tôi đã có thể giúp được nhiều hơn cho cậu bé chăng.
Chiều hôm ấy tôi tiếp tục đến trường trời mưa to, mưa xối xả. Ngồi trong phòng học cùng mọi người chợt Tôi nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, Tôi nghĩ đến những phận người, nghĩ đến cậu bé... Theo tôi Cuộc sống không phải là một mẻ lưới của số phận. Cuộc sống chính là một mối giao hoà bất tận giữa mỗi cá thể đang tồn tại. Và trong mối giao hoà đó, những gì bạn thể hiện sẽ nói lên bạn là ai, Có những cơn bão đời đã đốn ngã nhiều con người... tại sao chúng ta - những người cùng sống chung một xã hội, chúng ta phải biết giúp đỡ lẫn nhau chứ!
Một lần thôi nếu có một điều ước... tôi sẽ ước thế giới này sẽ không còn những mảnh đời như em bé ăn xin hay hơn thế nữa, mọi người cùng sống bên nhau. sẽ không còn phân biệt giàu nghèo. Tôi nhìn thấy được trong khóe mắt sâu thẳm của họ vẫn nhen nhúm một tia hy vọng, hy vọng về một điều gì đó thần kỳ... hy vọng về một mái ấm... một tình yêu... và một cuộc sống tốt đẹp như mọi người.
Vậy là mỗi lần đi học về khi đi ngang qua đoạn đường đó tôi thường cố tình chạy xe chậm lại để dừng đèn đỏ, nhưng sao không thấy cậu bé....! để tôi lại được…!”

Thiện Hiền

3 nhận xét:

  1. Ây da, cuộc sống có nhiều điều bất công mà

    Trả lờiXóa
  2. Còn biết bao mảnh đời đáng thương như thế nữa chứ. Hix

    Trả lờiXóa
  3. vẫn còn những mảnh đời bất hạnh quá,xã hội ngày càng phân hóa giàu nghèo hơn.người thì ko có gì ng thì có mà ko pít giữ nó

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog