Chia sẻ

Tre Làng

HÀ NỘI VỀ ĐÊM

Tôi chưa từng yêu Hà Nội, quá đông, quá ồn ào, quá xô bồ. Nhưng tôi lại thích một Hà Nội khi bầu trời màu đen đến thế.

Hà Nội tĩnh mịch, yên ắng, những con đường thưa thớt người, một cuộc sống chậm lại, để tôi có thể quan sát nhiều hơn.

Đêm Hà Nội

Nơi gầm cầu vượt, những hàng nước vẫn mở, đắt hơn một chút, để chứa những con người không có, hoặc không muốn về gia đình. Những ánh mắt mệt mỏi, những câu chuyện buồn của những người dân lao động nghèo.

Những người taxi ngủ ngồi trong xe, những người xe ôm lấy yên xe làm giường nằm. Họ ngủ lấy sức cho ngày mai lại bon chen, xô bồ, giành giật từng khách. Giấc ngủ không trọn vẹn, vì biết đâu có khách hàng nào đó giữa đêm thì sao, vừa ngủ vừa trông ngóng.

Những xe bán ngô vẫn luôn nóng hổi, bất chấp mưa nắng, đêm nào cũng xuất hiện. Những bắp ngô mang đầy hi vọng về bữa cơm no của gia đình.

Lượn lờ quanh phố vài anh cơ động, bắt được mấ y vụ phóng nhanh vượt ẩu không mũ ban đêm. Dù chê gì thì chê, không có mấy anh ấy, cuộc sống ban đêm cũng nguy hiểm, chắc tôi chẳng dám ra đường.

Đi qua ghế đá, hay trạm dừng xe buýt, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy một cặp đôi nắm tay nhau ngồi đấy. Họ trẻ, chắc là sinh viên như tôi, chắc là lỡ xe buýt. Tôi tự hỏi không biết là do họ không đủ tiền, hay là trong sáng đến mức không nghĩ đến nhà nghỉ cách đó chục mét, treo biển 150 ngàn một đêm. Đầu thì nghĩ theo phương án 1, lòng thì mong phương án

Một vài bạn sinh viên vẫn đi dán tờ rơi, mục đích gì thì tôi không biết, tôi cũng từng thử đi, cái ngày còn làm kinh doanh mạng, đi đêm cho nó thú, thêm trải nghiệm. Công việc tưởng chừng đơn giản, nhưng vẫn gửi gắm niềm mơ ước về tương lai.

Cách đấy vài tiếng của một vài năm trước, một chị đồng nát đạp xe thật nhanh, sau lưng là một bà béo đang đuổi theo. Tiếc cho chị là bà đuổi kịp, cây chổi phang thẳng vào mặt chị. Hoá ra chị lấy mấy cái hộp nhôm để trước cửa nhà bà mà chưa xin phép. Gánh hàng nghiêng xe sang một bên, người chị cũng xiêu vẹo, một tay lau nước mắt.

4h sáng, chợ sớm chuẩn bị họp rồi. Người từ các huyện đổ về Hà Thành, không biết họ đã dậy từ mấy giờ để thu hoạch rau và hoa nữa. Bóng người mập mờ, tiếng nói râm ran, nhưng vẫn chẳng thoát nổi sự tĩnh mịch của đường phố.

Con xe đạp rách tôi mượn chẳng hiểu sao lại thủng lốp. Đi đêm, quần đùi, trong túi có đúng 5 ngàn, bụng bảo dạ vá xe xong chắc về nhà lấy tiền mang trả. Bác sửa xe cười xoà “thôi bác cho, nhanh nhanh còn mấy xe đang cần bác bơm đây này”.

Hà Nội về đêm, khi dân chơi đang lên sàn, lên bar, khi nhiều bạn trẻ đang chơi game, đánh bài, thì vẫn có những con người đang sống, làm việc. Chậm rãi, và vất vả….

Nguồn: Nhặt trên nét

1 nhận xét:

  1. Cuộc sống bon chen ở thành phố thật nhọc. Đất chật người đông kiếm được đồng tiền cũng không phải dễ. Tại sao nhiều người cứ thích bám trụ lại Hà Nội trong khi mình về quê ruộng vườn rộng rãi, không khí trong lành thì không chịu. Ở quê có thể làm nhiều việc có khi thu nhập còn nhiều hơn khi ở Hà Nội ý

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog