Chia sẻ

Tre Làng

QUÀ SẾP "CON EM VỢ CHÂN DÀI"


Sếp hẳn phải là những người miệng có gang có thép, tay cầm Parker ký những cái lệnh, không biết đâu có cả lệnh nghiêm cấm tặng quà tết.

Sau 1 năm đứng trong top những thành phố “đắt đỏ nhất Châu Á”, năm nay, Hà Nội và TP HCM thăng tới 17 hạng trong top những thành phố “đắt đỏ nhất thế giới”. Chi tiết thật đáng “tự hào” với giới cần lao: Đây là mức thăng hạng mạnh và vượt bậc nhất so với 138 thành phố trên khắp thế giới- theo cáo cáo điều tra của EIU, một tổ chức phi chính phủ.

Xếp hạng của EIU dựa trên sự so sánh tỉ mỉ của 400 mức giá khác nhau và 160 sản phẩm dịch vụ của 140 thành phố trên toàn thế giới.

Chỉ có điều, EIU đánh giá sự thăng hạng này là “gánh nặng quá lớn”, trong đặc thù Châu Á cũng là nơi có những thành phố có “chi phí sống thấp nhất thế giới”.

Năm nay khí tết có kém. Đào nở toe toét dùng làm mắc áo vì vừa nắng nóng, vừa thiếu người mua. Hàng hóa “lên cơn sốt”, trong cảnh ế ê hề. Chung quy cũng là vì sự thiếu tiền. Năm ngoái, có cô giáo được thưởng tết bằng “ổ chó con”, năm nay, nào thì là “gói bột ngọt”, “nải chuối cau”, còn công nhân, có người được mấy tá “quần đùi”. Trong khi giới cần lao nói chung thì đang đi săn hàng ế với giá “rẻ như cho” dịp cận tết.

Nhưng ai đó thiếu cứ thiếu. Tết vẫn cứ phải là tết. Cái gì ế cứ ế. Những gì thuộc về phạm trù “Quà cáp” vẫn cứ gọi là đắt như tôm tươi. Ngoài chợ, những cây mai “độc nhất vô nhị” được giao giá 1,5 tỷ. Hoa giấy hình thác đổ giá 100 triệu…Âm thầm hơn, những món quà biếu bán chạy như tôm tươi : Đĩa sứ thời Lê giá “vài ngàn Obama”; Tượng đồng chứa xá lị mang về từ đất Thái giá “không thể tiết lộ” ; Cây xanh “lưỡng long chầu nguyệt” giá độ nửa tỉ cho phù hợp với tuổi con Rồng của sếp ; Rượu ngoại cao cấp như Whisky Louis 13 “uống đến đâu, nhớ nhau đến đó” chỉ vài chục triệu ; Bút parker, loại quà “đi đâu sếp cũng mang theo” giá 128 triệu đồng/bộ; Đông trùng hạ thảo 2 tỷ đồng/kg; Nhung hươu, Yến sào, Vi cá…cứ mang hàng về đến đâu là cháy đến đó. Hẳn nhiên, quà gì thì quà, vẫn phải kèm món thông dụng và truyền thống là “những tờ giấy in hình Franklin”. Một tờ báo còn có hẳn một “phóng sự” về việc tết sếp cả “chung cư”, thậm chí cả “con em vợ chân dài”. Sức mua, sức chơi “hoành tráng” là thế, ai bảo kinh tế suy thoái rõ là có vấn đề về mắt, đề nghị “cho hốt liền, không nói nhiều”.

Cứ nói chạy chức chạy quyền khó tìm khó biết. Nhìn ngay cổng nhà sếp mấy ngày tết thì biết liền.

Hôm rồi, ở Nghệ An, UBND tỉnh phát lệnh nghiêm cấm tặng quà Tết cho cấp trên dưới mọi hình thức. Thậm chỉ, tỉnh còn giao Thanh tra… theo dõi. Chỉ có điều, chuyện “ông biết, tôi biết, trời biết, đất biết” giờ chỉ còn trong “cổ học tinh hoa”. Sếp không nói, vợ sếp không khai thì giời nào, đất nào, thanh tra nào biết?!

Trong khi đó, thật khôi hài, trên một tờ báo, xuất hiện cùng lúc 2 dòng tin: Dòng trên “Trung Quốc cấm quảng cáo mua quà biếu sếp dịp tết”. Dòng dưới: “Chán cao lương mĩ vị, sếp thích quà quê”.

Nhưng sếp là ai? Sếp là ai đó chứ không phải “giáo viên bột ngọt”, “công nhân quần đùi” hay “cần lao săn hàng đại giá”. Sếp hẳn phải là những người miệng có gang có thép, tay cầm Parker ký những cái lệnh, không biết đâu có cả lệnh nghiêm cấm tặng quà tết.

Nguồn: Đào Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog